Mị Ảnh
Chương 236 : Mãn nguyện!
Ngày đăng: 19:33 20/04/20
Điệp Vận Du lười nhác ngồi trên ghế, mái tóc đen nhánh có chút rối bời xõa trên bàn, kẹp tóc thủy tinh tùy ý kẹp trên đầu, tăng thêm vài phần vẻ lười biếng.
Thu ý thanh thanh lương đánh vào bàn tay trắng trẻo của Điệp Vận Du. Đôi song phong cao ngất run rẩy, ngôi bàn chân dài ngồi xếp bằng. Cái cổ cao cao mịn nàng. Đường con lồi lõm mê người, đẹp tới cực hạn, mị tới mức tận cùng! Nghệ Phong không biết sao ông trời có thể chế tạo một vưu vật như vậy! Nghệ Phong cảm thấy mình bắt đầu nôn nóng, phản ứng tự nhiên của cơ thể xuất hiện lần hai.
Nghệ Phong sớm đã bị vưu vật trước mắt mê hoặc. Hắn đi tới, từ đằng sau ôm lấy thân thể mềm mại của Điệp Vân Du. Bàn tay cảm thấy da nàng mát lạnh, có chút run run, Nghệ Phong trách cứ:
- Đã cuối thu rồi, tại sao nàng không chịu mặc nhiều y phục hơn?
Điệp Vân Du cảm nhận hơi ấm từ Nghệ Phong, nàng quay đầu lại, xinh đẹp cười:
- Ta đợi ngươi về ôm ta, ta còn tưởng đêm nay ngươi không về!
Nghệ Phong ngạc nhiên, nhìn trời đêm đã đen kịt. Hắn không ngờ Điệp Vận Du lại không muốn rời xa hắn, nếu đêm nay hắn không quay lại chẳng lẽ nàng cứ ngồi ở đây chờ hay sao?
- Tại sao Điệp tỷ lại ngốc như vậy?
Nghệ Phong xúc động, tha thiếu ôm chặt Điệp Vật Du, muốn hung hăng tiến vào trong thân thể nàng.
Nghệ Phong ôm chặt khiến Điệp Vân Du có chút khó chịu. Nàng khẽ xoay người, nhìn Nghệ Phong, nhu tình nói:
- Ta đã thử qua, nhưng không có một con gấu như ngươi ôm thì ta không ngủ được!
Nghệ Phong cảm thấy lòng mình đau như kim chích, trong lòng không khỏi đồng tình với nữ nhân số phận đầy khúc chiết này. Hắn ôm chặt lấy nàng, trán đè lên mái tóc, nói:
- Điệp tỷ tỷ, đừng suy nghĩ nữa, muốn làm gì thì cứ làm đi, ta vẫn luôn bên cạnh nàng!
Cuộc sống của Điệp Vân Du vẫn bị người khác nắm trong tay, nàng muốn tự do thì phải đối nghịch với sư môn, thậm chí là cả hoàng thất! Nếu đối phương chèn ép thì hắn tuyệt đối không thể thở nổi.
Điệp Vận mỉm cười nhìn Nghệ Phong. Một y sư thất giai như Nghệ Phong tuyệt đối có tư cách nói những lời này. Thân phận y sư thất giai đủ khiến bất cứ thế lực nào kiêng kị.
Quay người ôm lấy thân thể ấm áp của Nghệ Phong, Điệp Vận Du ghé đầu nên lồng ngực không quá to lớn, cảm nhận trái tim Nghệ Phong đập.
- Như thế này đã rất tốt rồi!
- Nếu như vậy ta nghĩ không cần chờ nữa!
Nghệ Phong chạm vào da thịt đã nóng lên của Điệp Vận Du, ngửi mùi hương thơm ngát trên người nàng.
- Hả?
Điệp Vận Du nhất thời không hiểu lời nói của Nghệ Phong, nhưng sau đó lập tức kinh hỉ nói:
- Ngươi đã đột phá tới Tướng cấp rồi?
Nghệ Phong gật đầu, nhìn Điệp Vận Du cười nói:
- Hôm nay trong khi giúp Bạo Cương luyện chế một viên đan dược lục giai đã vô tình đột phá đến Tướng cấp!
Nhớ tới nguy hiểm ngày hôm nay, Nghệ Phong không nhịn được cười khổ, lần này có thể thành công đúng là một kỳ tích!
- Đan dược lục giai?! Bạo Cương? Ám tật của Bạo Cương được chữa trị?
Điệp Vận Du cổ quái nhìn Nghệ Phong nói.
- À, hắn còn tăng thêm một giai!
Tay Nghệ Phong cũng không dừng lại, cởi từng kiện y phục trên người Điệp Vận Du. Điệp Vận Du cũng hiểu nếu hôm nay không đáp ứng tiểu bại hoại này thì e rằng hắn hận mình. Nàng chỉ đành cong người lên, phối hợp động tác của Nghệ Phong! Quan trọng hơn chính là nàng cảm giác mình cũng không tự kiềm chế được nữa!
Nghệ Phong đưa tay ôm lấy Điệp Vận Du, hôn ngấu nghiến bờ môi nàng, tay cởi đai lưng nhưng không thể nào cởi ra được.
Điệp Vận Du thấy Nghệ Phong buồn bực, cười giòn tan, lườm hắn một cái, sau đó đẩy ta hắn ra. Nàng đưa tay tới hông, nhẹ nhàng kéo một cái, đai lưng lập tức lỏng ra rồi rơi xuống. Tay Nghệ Phong dò xét xuống dưới, cảm nhận được một mảnh ướt đẫm... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
...
Một đêm điên cuồng, một đêm không ngủ!