Mị Ảnh

Chương 260 : Trận tranh đấu cuối cùng

Ngày đăng: 19:33 20/04/20


 

- Khinh Nhu, đừng nóng giận! Nếu không lần sau ta cho nàng chiếm lại?

Nghệ Phong mỉm cười nhìn Khinh Nhu kiều diễm, cười hì hì nói, đối với nữ nhân điềm đạm này, Nghệ Phong rất ưa thích.

Sắc mặt Khinh Nhu trong nháy mắt liền đỏ lên, tuy rằng trong lòng rất xấu hổ, thế nhưng tính tình vốn điềm đạm làm nàng cúi đầu, sắc mặt đỏ lên lợi hại.

Nghệ Phong thấy bộ dáng Khinh Nhu như con đà điểu, hắn nở nụ cười, nếu như là nữ hài tử khác, sợ là sớm đã cho mình vài bạt tai rồi. Thế nhưng, Khinh Nhu chính là Khinh Nhu. Tính tình hiền hậu, đã định trước không có hành vi nóng nảy gì, đây là Khinh Nhu độc nhất vô nhị, là Khinh Nhu hư dòng nước nhu hòa!

Dáng dấp e thẹn của Khinh Nhu, khiến trong lòng Nghệ Phong mọc lên cảm giác muốn phạm tội!

- Kháo, vì sao ta lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy!

Nghệ Phong nhẹ giọng chửi nhỏ một tiếng, rất phản cảm với loại tâm tình này. Thế nhưng nhìn Khinh Nhu điềm đạm, này tâm tình tội lỗi này không thể ức chế bốc lên. Bộ dạng của nữ nhân này, làm cho tất cả nam nhân nhìn thấy phải sinh lòng trìu mến.

Đám người Nghệ Lưu liếc mắt nhìn nhau, không rõ Nghệ Phong và Khinh Nhu đã phát sinh sự tình gì. Nghệ Phong cư nhiên chỉ nói một câu, lại làm cho Khinh Nhu ngượng ngùng như vậy!



Nghệ Phong không để ý đến ánh mắt của mọi người, đưa tay lấy thức ăn của Nghệ Lưu và Khinh Nhu bưng đến trước mặt mình, không chút nghĩ ngợi mà bắt đầu vùi đầu vào ăn. Hôm nay quả thực là hắn rất đói rồi!

- Vì sao ngươi có thể như vậy!

Khinh Nhu thấy thức ăn mình ăn chưa xong lại bị Nghệ Phong không hề cố kị gì ăn hết, đỏ ửng trên mặt càng lan rộng.

Nghệ Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khinh Nhu xấu hổ vạn phần, cười nói:

- Được rồi, tiểu nữ nhân, đừng nóng giận. Dĩ vãng đều là cùng nàng đùa giỡn! Chúng ta là bằng hữu, ăn một chút cơm, nàng sẽ không luyến tiếc chứ?

- Thế nhưng… Thế nhưng đó là đồ ta đang ăn!

Khinh Nhu mắc cỡ đỏ mặt, yểu điệu nói.

- Ta không quan tâm nàng ăn xong lưu lại nước bọt, nàng quan tâm cái gì?

Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng dã, rất khó lý giải nữ nhân vì sao lại quấn quýt vấn đề này?
Biến hóa đột ngột này, làm cho Vinh Mục kinh hãi trong lòng, đấu khí trong cơ thể cấp tốc tràn ra, muốn chặn lại thế tiến công. Thế nhưng, lực lượng Tướng Cấp của Nghệ Phong là thứ mà hắn có thể chống lại sao, không hề huyền niệm, hai chiếc đũa đã cắm vào trên cánh tay hắn, xỏ xuyên qua toàn bộ cánh tay, máu đỏ chảy ra theo chiếc đũa, làm cho chiếc đũa nhiễm màu máu đỏ!

Biến cố đột ngột này khiến mọi người không kịp phản ứng.

Thế nhưng hình như Nghệ Phong cũng không có dự định buông tha hắn, một cước hung hăng đá vào ngực Vinh Mục, tiện tay cầm đũa hai bên trên bàn cơm, lần thứ hai hung hăng cắm mạnh vào.

- A…

Một tiếng hô bi thảm vang lên, làm cho mọi người rùng mình một cái.

Mọi người nhìn trên hai tay Vinh Mục cắm bốn chiếc đũa, cả đám không khỏi hít sâu một ngụm lương khí. Ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng mang theo sợ hãi.

Máu đỏ chảy cả nền nhà, tích táp thanh âm, làm cho toàn thân bọn họ tản ra hàn ý. Thủ đoạn hung tàn bạo ngược như vậy, bọn họ vẫn là chứng kiến lần đầu tiên.

Vinh Mục nhịn không được té ngã trên mặt đất, đau đớn khủng khiếp khiến hắn cuộn lại trên mặt đất. Bốn đôi đũa cắm vào trên cánh tay nhìn mà giật mình!

- Bản thiếu ghét nhất là người lãng phí lương thực!

Nghệ Phong thản nhiên liếc mắt nhìn Vinh Mục nói, bộ dạng không việc gì, giống như việc này chỉ là làm một chuyện bình thường!

Một câu này, nhất thời làm cho đám tiểu đệ của Vinh Mục phản ứng lại, trong nháy mắt đã vây quanh Nghệ Phong:

- Tiểu tử, ngươi dĩ nhiên dám đả thương Vinh Mục lão đại của Hoa Hạ bang ta, ngươi muốn chết!

- Hoa Hạ bang?

Nghệ Phong sửng sốt, lập tức nhìn hai mươi người vây quanh mình, hỏi một câu.

Đám người Bố Lan Địch nghe thế ngẩn ra. Một câu nói ngu ngốc, trong lòng cả đám mắng to: kháo, ngươi còn dám nói Hoa Hạ bang trước mặt hắn, không phải là muốn chết sao?

Bố Lan Địch biết, sự tình này sợ là sẽ bị nháo lớn, Vinh Mục vừa rồi chỉ là một khúc nhạc đệm. Sợ là, một chút nữa sẽ là một hồi rung chuyển lớn. Bố Lan Địch phát hiện, có người đã chạy ra nhà hàng, hiển nhiên là đi gọi người!