Mị Ảnh
Chương 261 : kiêu ngạo chờ đợi
Ngày đăng: 19:33 20/04/20
- Nhị đệ! Đệ…
Nghệ Lưu có chút lo lắng, biết nhị đệ mình tính tình có chút hung bạo. Bốn đôi đũa, đầu lông mày nhíu cũng không nhíu đã xỏ xuyên qua cánh tay của người ta, hắn chưa hề chứng kiến tình cảnh lãnh huyết như vậy.
Đương nhiên, mặc dù Nghệ Lưu biết Nghệ Phong đã đạt tới Tướng Cấp, thế nhưng hắn lại lo lắng không ngớt. Hoa Hạ bang, trong học viện cũng có thể được xem là một tổ chức có máu mặt.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Nghệ Lưu, nói với đám người vây bắt mình:
- Các ngươi đi gọi viện binh rồi phải không? Ta chờ các ngươi, được rồi, nhớ kỹ, nói với năm con trùng kia, ta là Nghệ Phong!
- Xôn xao…
Nghệ Phong nói một câu, nhất thời làm cho bốn phía ồ lên, ánh mắt trân trối nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy kinh hãi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Mà đám người Hoa Hạ bang vây quanh Nghệ Phong, trong nháy mắt liền rút lui hai bước ra sau, liếc mắt nhìn Vinh Mục đã bất tỉnh trong đám máu, trong lòng bọn họ hoảng sợ vô cùng.
"Nghệ Phong", tên này rất quen tai, nghĩ đến có lẽ không có thành viên nào của Hoa hạ bang không biết cái tên này. Chính là chủ nhân của cái tên này, phế đi hai hổ trong ngũ hổ. Cũng là chủ nhân của cái tên này, làm cho toàn bộ thành viên của Hoa Hạ bang phải cầu khẩn đề không gặp hắn.
Thế nhưng, bọn họ lại không ngờ, ngày hôm nay sẽ chủ động trêu chọc tên ác ma này.
- Trời ạ! Hắn chình là Nghệ Phong sao! Chính là Nghệ Phong chặt đứt tay của hai huynh đệ Cổ Lạp?
- Trách không được thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, không nghĩ ngợi đã găm bốn chiếc đũa vào tay người ta.
- Chậc chậc! Tiểu tử Vinh Mục này cũng là không có mắt a, chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác lại chọc phải tên ác ma Nghệ Phong này.
- Hài tử đáng thương! Nghĩ đến độ căm thù của Nghệ Phong đối với Hoa Hạ bang. Hắc hắc… Có trò hay để xem!
- Chậc chậc! Lần trước Nghệ Phong một lần phế đi hơn mười người Hoa Hạ bang, lần này lẽ nào muốn phế đi toàn bộ?
- …
- Ách…
Hai người cổ quái nhìn thoáng Nghệ Lưu, lại quay đầu nhìn thoáng qua Nghệ Phong, sản sinh hứng thú nồng hậu đối với Nghệ Phong. Bọn họ rất khó lý giải, rốt cuộc Nghệ Phong làm cách nào từ phế nhân lột xác trở thành một cường giả.
Tướng Cấp, cho dù tại học viện, nơi thiên tài tề tụ này, cũng là một cường giả có tiếng tăm.
…
Người hướng về đây càng lúc càng nhiều, thế nhưng mọi người lại không dám tới gần trong vòng năm thước quanh Nghệ Phong, chỉ cần Nghệ Phong hơi có một chút động tác, nhất định sẽ có rất nhiều người ở sau bị giẫm đạp lên chân!
Nhìn một màn quần chúng vây công này, cả đám trong lòng kích động không ngớt: khí thế nhàn nhạt, là có thể áp chế hơn mười người như vậy sao? Trong học viện cũng không có nhiều người làm được như vậy đi?
Thậm chí bọn họ còn tưởng tượng, nếu một màn ngày hôm nay truyền ra bên ngoài thì chí ít danh vọng Hoa Hạ bang cũng sẽ bị đả kích trầm trọng. Hơn mười người Hoa Hạ bang cũng không dám động vào một cọng tóc gáy của Nghệ Phong, việc này đã định trước là bọn họ sẽ bị mất hết mặt mũi.
Nghệ Phong lại lần nữa vặn vặn eo, Nghệ Phong chờ đến buồn ngủ, hắn ngáp một cái, bước về trước hai bước, trong sự kinh hoảng của đám thành viên Hoa Hạ bang, hắn chậm rãi nói:
- Ta đợi lâu lắm rồi. Năm con trùng kia còn chưa tới sao. Vậy thì bản thiếu sẽ động thủ đó!
Nghệ Phong thản nhiên quét mắt nhìn đám người này, phảng phất như tất cả đều rất lơ đãng.
Mọi người nghe được những lời này của Nghệ Phong, cả đám không khỏi cổ quái liếc nhìn thành viên Hoa Hạ bang:
- Sẽ không, ngũ hổ thực sự không dám tới sao? Không thể nào?
- Bản thiếu nói qua, hai chữ Hoa Hạ này. Chỉ có ta xứng! Cho nên, ta không hy vọng có người dùng hai chữ này!
Nương theo thanh âm nhàn nhạt, từng đạo đấu khí cũng từ trên người Nghệ Phong bắn ra, tản ra bạch quang nhu hòa. Quang mang như vậy, thậm chí làm cho mọi người cảm giác được ấm áp, thế nhưng, cũng cảm giác được sự giết chóc đang đến gần!