Mị Ảnh
Chương 266 : Ai là vương giả của hôm nay
Ngày đăng: 19:33 20/04/20
Ba người hình thành một tam giác bọc Nghệ Phong lại, Nghệ Phong thấy thế, không khỏi thấp giọng mắng một câu, ba cường giả vây công một mình mình, cũng thiệt thòi bọn họ không biết xấu hổ!
Bạch Hàn Tuyết thấy Thượng Quan Vũ Phượng lung lay sắp đổ, nàng thở dài một hơi nói:
- Nếu không chúng ta đi về trước đi?
Bạch Hàn Tuyết biết, Nghệ Phong biểu hiện càng cường hãn, sự đả kích đối với Thượng Quan Vũ Phượng cũng càng lớn. Tuy rằng Bạch Hàn Tuyết không biết Nghệ Phong có thể đánh bại ba người này không, thế nhưng nàng vẫn tin rằng Nghệ Phong tuyệt đối sẽ không thua.
Bạch Hàn Tuyết không biết vì sao mình lại có cách nghĩ không thực tế như vậy, tuy chưa được thấy Nghệ Phong thi triển Lôi Đình Phá Nhật kiếm, nhưng nàng vẫn có cảm giác ba người này không làm gì được Nghệ Phong. Cho nên, Bạch Hàn Tuyết muốn người bạn tốt của mình rời đi, biết tính cách người bạn của mình, nàng sợ Thượng Quan Vũ Phượng không chịu nổi đả kích như vậy.
- Không, ta sẽ ở lại!
Thượng Quan Vũ Phượng lắc đầu rất kiên định nói. Nàng muốn đứng ở đây, kiến thức xem rốt cuộc mình ấu trĩ ra sao. Nàng muốn biết, mình đã nhìn sai đến cỡ nào.
Bạch Hàn Tuyết thấy dáng vẻ này Thượng Quan Vũ Phượng chỉ đành lắc đầu, cũng không tiếp tục nói gì. Nhìn Nghệ Phong đứng ở trong sân, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt, nhưng lập tức liền dâng lên một tia ửng đỏ. Nàng một lòng muốn điều tra bảo điển, đương nhiên nhớ rõ lần trước lúc Nghệ Phong rời đi thì nói câu nào.
Thỉnh thoảng chú ý tới Bạch Hàn Tuyết, thấy bộ dạng của Bạch Hàn Tuyết như vậy, e thẹn khiến băng sơn cũng phải hòa tan, vẻ mị hoặc giờ khắc này triển lộ không thể nghi ngờ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trong ánh họ tràn đầy si mê, quên cả đám người Nghệ Phong đang đánh nhau trong sân.
Thượng Quan Vũ Phượng đã bao giờ được chứng kiến Bạch Hàn Tuyết e thẹn, nàng có chút ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao vậy?
Trong lòng lại nổi lên một cảm giác cổ quái, quay đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong trong sân: sẽ không phải là có liên quan tới hắn chứ?
- A… Không có việc gì!
Mọi người nhìn thấy một chiêu này, hoảng sợ không ngớt: trận chiến tranh đoạt vị trí học viên bạch kim thứ mười, Nại Đạt Nhĩ dựa vào một chiêu này mà đánh bại một học viên có thực lực còn mạnh hơn hắn một bậc.
- Tiểu tử! Ta muốn ngươi chết!
Nại Đạt Nhĩ dữ tợn nhìn Nghệ Phong, đấu khí trên tay không ngừng ngưng tụ.
- Chết? Các ngươi hơn mười người còn không làm gì được ta, một mình ngươi? Ha ha, thật buồn cười! Kỳ thực, cùng các ngươi đánh lâu như vậy, ta cũng có chút mệt. Ta vẫn có một chiêu chưa thi triển. Hiện tại vừa lúc dùng ngươi làm thí nghiệm.
Nghệ Phong thản nhiên nói, nhất thời làm cho mọi người con mắt rực sáng: kháo, tiểu tử này cư nhiên còn có hậu chiêu? Chậc chậc, có trò hay để xem?
Nghệ Phong vừa mới nói xong, nguyên hồn khống chế hồn lực, Nhiếp Hồn thuật đê giai Hồn Kích trong nháy mắt được cấu thành.
Hồn Kích là trụ cột của Nhiếp Hồn thuật, hầu như là không có chút kỹ xảo nào, chình là dùng hồn lực trực tiếp công kích linh hồn của đối phương. Thế nhưng, có Ngụy Phệ Châu gia tăng uy lực, Nghệ Phong không biết Hồn Kích cường hãn đến mức nào.
- Hồn Kích, Toái Phá!
Nghệ Phong nổi giận gầm lên một tiếng, hai cỗ công kích cường đại đồng thời xông thẳng đến Nại Đạt Nhĩ, trong hai cổ công kích, mơ hồ có thể thấy năng lượng màu xanh xoay quanh trong đó.
Đồng dạng, vũ kỹ Nhật giai của Nại Đạt Nhĩ cũng phát huy tới cực hạn, đánh thẳng tới Nghệ Phong.
Tất cả mọi người ngừng thở, nhìn đăm đăm vào hai người giữa sân, bọn họ có dự cảm, thắng bại của hai người sẽ phân định trong một chiêu này. Bọn họ rất muốn biết, rốt cuộc ai mới là vương giả chân chính của hôm nay.