Mị Ảnh

Chương 32 : Đùa chơi chết ngươi

Ngày đăng: 19:31 20/04/20




Tiêu Công sửng sốt hồi lâu, nhưng ngay sau đó lão liền cười to. Lần đầu tiên lão nghe có người nói lão học đòi văn vẻ. Thế nhưng nghĩ tới thiếu niên này không biết thân phận của mình.

- Tiểu huynh đệ, ngươi biết ta là ai không?

Tiêu Công chuẩn bị tiết lộ thân phận của mình, lần đầu tiên lão bị người dùng câu học đòi văn vẻ vũ nhục. Thế nhưng, một câu nói của Nghệ Phong, làm cho hắn ngạc nhiên tại chỗ.

- Ta kháo! Ta không cần biết ngươi là ai. Thiên Nghịch, đừng để ý tới lão già này nữa, ngươi còn muốn đánh nữa không? Không đánh chúng ta đi.

Nghệ Phong không thích không khí nơi này, mọi người giả nho nhã vạn phần, thật ra thì đáy lòng quá nhiều xấu xa. Hắn tình nguyện tìm một chỗ cùng một số người thô tục, cùng một số người điên cuồng cụng rượu chửi tục còn vui hơn.

Tiêu Công lần đầu tiên nhìn thấy một thiếu niên thô lỗ càn rỡ ở trước mặt mình như thế. Hắn cau mày, hướng về phía bên cạnh Khinh Nhu nhẹ nhàng hỏi:

- Tiểu thư, hình như người tiến vào cùng bọn họ, người biết bọn họ sao?

Khinh Nhu khẽ mở môi đỏ mọng, nhìn hai người nói:

- Tên khốn kiếp đang nói chuyện là Nghệ Phong, bên cạnh là Thiên Nghịch đại ca. Còn cô gái kia là Tần Y tỷ tỷ.

Hiển nhiên Khinh Nhu có hảo cảm với Thiên Nghịch, nàng cảm thấy Thiên Nghịch động thủ, nhất định là chỉ thị của Nghệ Phong.

Nếu Nghệ Phong biết suy nghĩ của nàng, nhất định phải leo ra ngoài cửa sổ, xem có đúng là tháng sáu tuyết rơi hay không. Hắn bị oan a.

- Tần Y?

Tiêu Công nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Tần Y, mặc dù gương mặt bình thường, nhưng mà khí chất xuất trần. Vóc người khiến nam nhân điên cuồng cũng khiến lão hoảng hốt:

- Người nói nàng là Tần Y? Nàng có phải cũng dịch dung hay không.

Khinh Nhu gật đầu, nghi ngờ hỏi lại:

- Làm sao vậy?

Ngay sau đó Tiêu Công nở nụ cười khổ: Khinh Nhu không ra ngoài, cho nên không biết cái tên này Tần Y có ý nghĩa thế nào. Nhưng mà, bản thân sao có thể không biết sao? Đây cũng là bởi vì nữ nhân này dẫn phát hai đại Vương cấp tỷ thí. Hắn nghĩ không ra, hồng nhan họa thủy này tại sao lại đi chung với hai thiếu niên.

- Tần Y tiểu thư...

Tiêu Công đi tới bên cạnh Tần Y, cung kính chào hỏi.

Tần Y nhíu mày nói:

- Ta biết ngươi sao?

Tiêu Công cười nói ngượng ngùng:

- Tần Y tiểu thư tự nhiên không biết tiểu nhân vật như ta đây, bất quá thời điểm khi Tần Y tiểu thư vừa tới Hoàng Thành, tại hạ may mắn gặp qua tiểu thư.

Khinh Nhu nghe thấy lời Tiêu Công, cái miệng nhỏ nhắn há to. Thân phận của Tiêu bá bá trước mặt Tần Y còn phải tự xưng tiểu nhân vật, tên đáng ghét đó và Tần Y tỷ tỷ, rốt cuộc là thân phận gì a? Chẳng lẽ có thể sánh ngang với mình sao?
Nghệ Phong nhìn từng đôi mắt giết người, hắn biết rõ nhân mạng quần chúng lợi hại, co lại cổ nói:

- Hắc hắc, sai lầm sai lầm.

Tiêu Công cảm giác mình không oan, ngay cả người như Ngu đại gia hắn còn dám vũ nhục thì bản thân mình ở trước mặt hắn tính là cái gì?

Nghệ Phong đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Công, vẻ mặt tươi cười hỏi:

- Lão gọi là Tiêu Công? Cũng chính là Tiêu công vang danh khắp thiên hạ đúng không?

Tiêu Công nhìn ánh mắt của Nghệ Phong, không khỏi đánh thót một cái. Lão nhìn Nghệ Phong cảnh giác đáp:

- Chỉ là hư danh mà thôi.

- Ha ha, ta đây có hai vế trên, nếu ngươi đối được, sau này ta liền cung kính đối đãi với các ngươi, nếu các ngươi không đối được thì cũng đừng ghét bỏ người khác thô tục. Đều uống rượu từng ngụm lớn cho bản thiếu gia, lớn tiếng chửi tục? Như thế nào?

Nghệ Phong cười cười hỏi.

Hắc hắc. Bọn này tự nhận là người nho nhã, vậy bóc đi áo ngoài nho nhã của bọn họ, để cho bọn họ trở thành người thô tục mà bọn họ ghét nhất. Điều này thật có ý tứ.

Tiêu Công nghĩ đến tràng diện mà Nghệ Phong hình dung, lão không khỏi lạnh run: tiểu tử này thật là tà ác.

Thế nhưng, ngay lập tức Tiêu Công liền khôi phục bình thường, lấy tài học của mình, chẳng lẽ mình lại không đối được. Nếu khiêu khích này hắn không tiếp thì danh tiếng hơn nửa đời người gây dựng sẽ bị phá hủy.

- Được...

- Ha ha, Tiêu công không hỗ là Tiêu công, thật có quyết đoán. Vế trên câu đối ngươi hãy nghe cho kỹ: Tịch mịch hàn song không thủ quả.

Nghệ Phong vẻ mặt tươi cười, nhìn Tiêu Công nghiền ngẫm.

Tiêu Công nghe xong, sắc mặt đại biến, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Đây… Đây là thiếu niên này có thể ra câu đối này sao?

- Ha ha, Tiêu công, làm sao ngươi lại đổ mồ hôi lạnh vậy? Đừng nóng vội, ta cho ngươi thêm ra một câu nữa: Đăng bắc tháp khiên bạch bạch suất bắc tháp bạch đáp bạch.

Vừa dứt lời, sắc mặt Tiêu Công đại biến, trên mặt đỏ lên giống như tiết heo.

- Ha ha, Tiêu công đừng nóng vội. Cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi từ từ đối. Ta không cùng ngươi nghe Ngu đại gia đánh đàn.

Nói xong, hắn mang theo Tần Y rời đi để lại mọi người với vẻ mặt ngạc nhiên.

Lão gia này, ta đùa chơi chết ngươi. Đây là tuyệt đối ở Hoa Hạ, mấy trăm năm xuất hiện câu đối, người đối được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ta không tin trong vòng ba ngày ngươi có thể đối được.

Thậm chí Nghệ Phong còn muốn chuẩn bị sách lậu thủ mấy bài thơ Đường Tống để đả kích lão già này, chẳng qua là sau nghĩ lại cảm thấy không cần thiết. Chỉ hai câu đối này cũng khiến hắn đau đầu rồi.

Hắc hắc. Cho các ngươi giả bộ dáng nho nhã, cầm thú thì là cầm thú, cố gắng giả bộ, bản thiếu gia còn chưa bao giờ giả bộ.