Mị Ảnh
Chương 31 : Còn không đủ? Vậy làm thêm một lần nữa
Ngày đăng: 19:31 20/04/20
Trực tiếp như vậy?
Nghệ Phong sững sờ nhìn Thiên Nghịch, hắn rất kinh ngạc với hành động trực tiếp của Thiên Nghịch.
- Những người ở cùng với đệ đều kiêu ngạo như vậy sao?
Tần Y tức giận Nghệ Phong nhìn một cái, thở dài một hơi. Với chuyện lần này đúng là bất đắc dĩ.
- Cái kia… Chúng ta rất hòa hợp, bình thường đều rất hạ thấp...
Nghệ Phong gãi gãi đầu, yếu ớt giải thích, có chút lo lắng.
Tần Y liếc Nghệ Phong một cái, đưa tay vỗ vỗ cái trán. Nàng cảm giác nhức đầu vạn phần. Chẳng qua là, nàng không có chú ý tới hành động bất đắc dĩ của mình biểu lộ rõ sự thành thục khiến Nghệ Phong không kềm chế được nhìn không chớp mắt.
Triệu Đông Hải cảm giác mặt của đang ở nơi đâu, sự đau rát tựa hồ làm cho hắn phản ứng không kịp, biết bao lâu rồi nào có ai dám đánh chính mình?
Triệu Đông Hải nắm thật chặt quả đấm, gân xanh trên tay nổi lên, khuôn mặt sưng đỏ xanh mét. Nếu không phải cố kỵ đây là chỗ của Tiêu Công, e rằng hắn đã lập tức động thủ.
- Không biết bản thân ta đã đắc tội vị nhân huynh này chỗ nào?
Triệu Đông Hải cắn hàm răng, từ trong miệng bật ra từng chữ từng chữ một.
Nghệ Phong cười cười ý vị: tiểu tử này dường như rất thích ẩn nhẫn a, nếu là bản thiếu gia thì làm gì trước đã, nói nhảm nhiều như vậy, đã sớm đánh hắn thành đầu heo rồi.
Vẻ mặt Thiên Nghịch vẫn lạnh lùng như cũ:
- Không có!
Triệu Đông Hải hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, phải tỉnh táo.
- Không biết vì sao ngươi một lời chưa nói đã đánh người như thế?
Triệu Đông Hải cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt dường như muốn giết người.
- Nhìn ngươi ngứa mắt!
Giọng nói nhàn nhạt vang lên, phảng phất hết thảy đều bé nhỏ không đáng kể.
- Ta kháo…
Thiên Nghịch lắc đầu, lạnh lùng nhìn nằm Triệu Đông Hải trên mặt đất đang oán hận nhìn hắn.
- Ta kháo...
Trong lòng mọi người không nhịn được thầm mắng.
Đánh người ta thấy mẹ rồi còn hỏi đủ chưa? Bọn họ nhìn cánh tay Triệu Đông Hải huyết nhục mơ hồ, từ tận đáy lòng không khỏi đánh lạnh run, đây là ma quỷ a.
- Kháo...
Nghệ Phong cũng rốt cục không nhịn được mắng một tiếng.
Hiện tại ta mới phát hiện, ta rốt cuộc thiện lương cỡ nào. So với tên Thiên Nghịch này, ta chính là Thiên Sứ. Lúc đầu ta không biết cũng bởi vì nhìn người ta ngứa mắt, đánh người ta gần chết, sau đó cãi lại nói không đủ.
- Được rồi, được rồi, ngươi nhanh đi đánh vài cái nữa đi, thật sự không được thì làm thịt luôn, tránh cho ngươi cứ nhắc tới hắn.
Nghệ Phong luôn luôn bao che khuyết điểm, hắn vỗ vỗ đầu, bất đắc dĩ nói.
Tiêu Công cảm giác trong lòng mình như có một cổ lửa giận xông ra. Cả đế quốc này, nào có ai dám không nể mặt bản thân mình như vậy. Nhưng mà hết lần này tới lần khác hai thiếu niên này tuyệt không coi lão ra gì, mở miệng ra là muốn mạng người.
Mọi người nhìn Nghệ Phong tới sững sờ, trong lòng dâng lên một cái ý nghĩ: dường như, nam tử này còn ác hơn.
- Người trẻ tuổi, cuồng vọng một chút cũng không phải là chuyện xấu. Nhưng mà ngươi không cảm thấy ngươi làm như vậy là rất quá đáng sao?
Tiêu Công nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Công, thản nhiên đáp:
- Ta không biết ta tuổi trẻ cuồng vọng có phải chuyện xấu hay không, nhưng mà ta biết, ngươi cũng già sắp xuống lỗ rồi, vẫn còn ở nơi này học đòi văn vẻ đùa bỡn. Ngươi không cảm thấy đáng xấu hổ sao?
Lão gia này, ngươi còn thật không biết xấu hổ. Người trẻ tuổi ngâm thơ làm đối câu, giả vờ đẹp trai lãnh khốc còn có thể tha thứ. Ngươi nói ngươi già như vậy rồi, còn xem náo nhiệt cái gì? Phải biết rằng, võ giả mới là chủ lưu, ngâm thơ đối câu cũng chỉ là cử chỉ gió trăng giết thời gian mà thôi.
Khinh Nhu nghe được lời Nghệ Phong nói, ánh mắt trừng lớn. Nàng tựa hồ không thể tin được, lại có người dám nói lời như thế với Tiêu Công?
Trời ạ, thế giới này điên rồi.