Mị Ảnh

Chương 35 : Trở ngại tăng lên thực lực

Ngày đăng: 19:31 20/04/20




Thánh địa là ở một tòa sơn cốc bị bỏ đi, là nơi hoa cỏ nở rộ tranh nhau khoe sắc, dùng mắt thường quan sát có thể thấy cây cối hai bên đường đi lộ vẻ u tĩnh. Bầu trời trên đầu xanh thẳm như nước biển, nhìn khắp nơi, thỉnh thoảng có nhiều đám mây trắng bay tản xung quanh, cảnh tượng đẹp tới say đắm lòng người.

Càng ngạc nhiên hơn chính là nơi này bốn mùa như mùa xuân, thật sự là tiên cảnh nhân gian. Nghệ Phong chưa từng gặp qua cảnh đẹp tự nhiên, mặc dù ngồi không năm năm, nhưng mà hắn cũng phải bội phục các tiền bối Thánh địa năm xưa chọn địa phương thật tuyệt.

Thiên Nghịch cùng Nghệ Phong vòng qua trấn nhỏ dưới chân Thánh địa, đi thẳng vào chỗ sâu trong tiểu cốc.

Hiển nhiên, chuyện này hai người sớm đã quen thuộc, tránh ảnh vệ bốn phía, rất nhanh liền tới trung tâm.

- Thiên Nghịch, Phong thiếu, nhiệm vụ của hai người đã hoàn thành?

Nghệ Phong vừa mới tới Thánh địa, mấy thiếu niên cùng tuổi với Nghệ Phong liền chào hỏi nói.

Nghệ Phong gật đầu, không thể nói cho bọn hắn biết mình hoàn toàn từ đầu đến cuối không biết là nhiệm vụ gì, chỉ là mượn dịp Thiên Nghịch thi hành nhiệm vụ, đi chơi chơi mà thôi. Nếu để cho bọn họ biết, sợ là sẽ kinh hãi vạn phần, quy củ của Thánh địa nào ai dám phá hư?

- Đúng rồi, tiểu ma nữ đang ở đâu?

Nghệ Phong tìm trên dưới một phen, cũng tìm không thấy bóng dáng tiểu ma nữ, không khỏi nghi ngờ hỏi.

Nam tử bị Nghệ Phong nhìn thẳng, trong lòng đánh thót một cái, thế nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ si mê.

Nghệ Phong nhìn thấy một màn này, không khỏi bật cười. Tiểu ma nữ ở nơi này là thiên chi kiều tử, vừa sợ vừa yêu.

- Hình như đến hậu sơn thì phải?

Câu trả lời có vẻ chắc chắn làm trong lòng Nghệ Phong vui mừng, người khác không biết phía sau núi có cái gì, nhưng hắn còn không biết sao?

Nghệ Phong không để ý đến đám người đang chào hỏi bắt chuyện Thiên Nghịch.

- Phía sau núi có cái gì sao?

Thiên Nghịch rất nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, hắn không thể đặt chân đến cấm địa phía sau núi. Người có thể chỉ có ba bốn người mà thôi, Nghệ Phong cùng tiểu ma nữ là một trong số những người đó.

Thiên Nghịch trước kia không hiểu, cũng rất ghen tỵ với hắn. Thế nhưng, sau khi thấy Nghệ Phong dùng một chiêu bại cao thủ Sư cấp, sự ghen tỵ với cũng biến mất không còn một mống.

Phía sau núi? Ha ha, phía sau núi có nhiều đồ rất tuyệt, chỉ bất quá, Nghệ Phong cảm thấy hứng thú chính là bây giờ tiểu ma nữ đang ở phía sau núi.

- Thiên Nghịch a, một mình ngươi tìm trưởng lão đi nộp nhiệm vụ đi. Ta còn có việc?

- Ngươi không theo ta đi? Theo đạo lý, nhiệm vụ lần này ta căn bản không hoàn thành, là ngươi giúp ta làm.

Thiên Nghịch có chút lo lắng, hắn hiểu quy củ của Thánh địa, mặc dù nhiệm vụ hoàn thành, nhưng khó đảm bảo được trưởng lão hội thừa nhận.
- Ừ. Thực lực của ngươi hiện giờ đã vượt qua đỉnh phong cơ thể có thể thừa nhận, cho nên mới lại cảm thấy đau đớn. Vài ngày trước ta cũng phát hiện một vài vấn đề của phương pháp trước kia, vì thế cách đây không lâu đã vội vàng chạy về Thánh địa.

- Lão đầu, ngươi không biết nói đùa sao. Ngươi hai lần làm hành hạ ta chết đi sống lại. Sau đó nói cho ta biết ngươi làm sai hả?

Nghệ Phong cảm giác mình bị tức chết, vật thí nghiệm cũng chỉ đến mức như vậy.

Lão đầu tử cười cười ngượng ngùng:

- Đây không phải là ngoài ý muốn sao? Nếu ngươi muốn thực lực có tăng trưởng, muốn đứng ở trên đỉnh của cái thế giới này thì phải chịu thêm một lần.

Nghệ Phong oán hận nhìn chằm chằm lão đầu tử, một lúc lâu sau không thể không hỏi lại một câu:

- Ngươi không phải đang đùa ta?

Lão đầu tử lắc đầu nói:

- Ta thích đùa với ngươi sao? Huống chi lại tới một lần cũng không phải là đại sự gì, không phải ngươi đã kiên trì hai lần sao? Mặc dù với thực lực của ngươi sẽ bị giảm xuống. Nhưng là chỗ tốt lúc sau sẽ đếm không xuể.

Tựa hồ lão đầu tử không để ý tới lửa giận của Nghệ Phong, mà vẫn phun nước miếng như cũ.

- Lão đầu tử, ngươi lại đang làm ta sợ đúng không?

Bỗng nhiên Nghệ Phong rất bình tĩnh hỏi.

- Tình trạng thân thể của mình mà ngươi không biết, ngươi cũng là cường giả Sư cấp lục giai.

Lão đầu tử đảo cặp mắt trắng dã.

- Kháo. Lão gia này, sao ngươi không đi chết. Mẹ nó. Lão tử chết cũng không làm vật thí nghiệm cho ngươi. Lão tử đã sắp chết hai lần rồi, tuyệt đối không chết lần thứ ba.

Nghệ Phong chửi ầm lên, cả cái sơn cốc như bị tiếng vang cường đại làm chấn động.

Tất cả những người nghe được thanh âm này, đáy lòng không khỏi lạnh run: trời ạ, ai chọc giận tên khốn Nghệ Phong, hỏa khí lớn như vậy hình như chỉ có bốn năm trước mới phát sinh mà?

Mọi người đều nghĩ tới bốn năm trước Nghệ Phong cũng hống khiếu giống như thế xong, sau đó cả cái sơn cốc bị náo loạn, đáy lòng mọi người không khỏi run rẩy.

Dường như, lửa giận của Phong thiếu lần này so với lần trước còn lớn hơn.