Mị Ảnh
Chương 36 : Lăng Thần Quyết
Ngày đăng: 19:31 20/04/20
Lão đầu tử rất khinh bỉ nhìn Nghệ Phong, không phải chỉ là mắng hai câu ngươi rống thêm hai câu sao. Sau khi mắng xong ngươi cũng phải nghe lời ta, mắng đi, mắng nữa đi, để lúc ta hạ thủ dứt khoát một chút.
Sau khi Nghệ Phong mắng một lúc, tức giận cũng đã hạ xuống, hắn biết không có biện pháp với lão đầu tử kia, chỉ đành phải bất đắc dĩ chấp nhận. Nghệ Phong tàn bạo nhìn lão giả nói:
- Lão đầu. Xem như ngươi lợi hại.
Nghệ Phong rất bất đắc dĩ, thực lực Sư cấp lục giai, có lẽ là tồn tại mà rất nhiều người cả đời cũng ngưỡng mộ và ao ước. Nhưng mà, đó là so sánh với người bình thường, nếu so với những cường giả chân chính thì lấy thực lực của Nghệ Phong căn bản không là cái gì cả. Hiện tại, bởi vì nguyên nhân cải tạo kinh mạch bị lỗi, Nghệ Phong chỉ có thể đạ tới Sư cấp lục giai đỉnh phong. Dĩ nhiên hắn không cam lòng.
Có lẽ, khi ngươi nghe từ cải tạo kinh mạch sẽ mắng to là hoang đường, thân thể con người cấu tạo từ những kinh mạch từ nhỏ nhất định. Nếu có thể cải tạo kinh mạch, đây quả thực là chuyện đáng cười nhất thiên hạ. Nếu nói ở trên đại lục sẽ còn bị người ta cười nhạo thóa mạ đến chết.
Nhưng mà điều không thể này lại xuất hiện trên người Nghệ Phong không chỉ một mà hai lần. Trong năm năm nay, hắn cải tạo kinh mạch hai lần. Mỗi lần đều phải chịu những đau khổ mà con người khó có thể thừa nhận, vì thế khi hắn nghe được lão đầu tử nói phải làm lại thì mới nổi điên lên.
- Lão đầu tử, ta hiện tại rất hoài nghi, công pháp rách rưới kia của ngươi vốn có hữu dụng hay không?
Nghệ Phong nói một cách hung hăng.
- Cái gì? Ngươi dám nói công pháp của lịch đại tổ sư gia nghiên cứu hơn nghìn năm là vô dụng?
Lão đầu tử phảng phất mèo bị giẫm phải đuôi, sắc mặt đỏ lên, hận không ăn tươi nuốt sống được Nghệ Phong. Hiển nhiên, Nghệ Phong đụng chạm nghịch lân làm cho lão phát điên.
Cả Thánh địa lại nghe thấy một tiếng hống khiếu nổi giận, mọi người liếc mắt nhìn nhau. Làm sao Nghệ Phong có thể ngay cả trưởng lão cũng dám chọc giận. Chẳng qua là, thanh âm này nhưng là bọn hắn chưa từng nghe qua.
Ở một nơi nào đó của Thánh địa, mấy thân ảnh già nua tiếng rống giận nghe thế liền hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau: tại sao lão lại trở về? Cũng đúng, chỉ có hắn có thể làm cho Nghệ Phong phát điên như vậy.
Nhớ tới lão đầu tử, mấy trưởng lão Thánh địa địa vị cực kỳ cao thượng chỉ đành cười khổ không dứt. Lão đầu này, bọn họ không dám chọc.
- Có cái gì không dám, nếu quả thật giống như ngươi nói vậy thì làm sao lại liên tiếp bị lỗi.
Nghệ Phong không chút yếu thế nhìn chằm chằm lão đầu tử.
Khuôn mặt già nua của lão đầu tử đỏ lên:
- Cái này tuyệt đối không phải nguyên nhân là công pháp, đây là sai lầm. Ngươi cũng không nghĩ đi, đồ mà lịch đại tổ sư Thánh địa nghiên cứu hơn nghìn năm có thể vô dụng sao?
Nghệ Phong rất khinh bỉ nhìn lão đầu tử.
- Cũng vậy, ngươi cũng giống ta, biết chắc ta chỉ có thể tuyển ngươi, không phải vì thế ngươi mới nói điều kiện với ta sao?
Lão đầu tử cười hắc hắc.
- Lão đầu tử, lần này ngươi có mấy thành nắm chắc không phạm sai lầm?
Nghệ Phong hỏi, không muốn lại tiếp nhận cái loại hành hạ không phải con người nữa.
- Mười thành!
- Kháo. Hai lần trước không phải ngươi cũng nói là mười thành sao?
Nghệ Phong nổi giận hét lên.
- Biết rồi ngươi còn hỏi làm gì!
Lão đầu tử không chút phật lòng nói.
…
- Lão đầu tử, ngươi rốt cuộc có mấy thành nắm chắc?
- Mười thành!
- Kháo…
- …