Mị Ảnh
Chương 672 : Đến phiên chúng ta
Ngày đăng: 19:36 20/04/20
- Giết! Bắn chết Nghệ Phong cho ta!
An Dịch giận dữ hét, hơn nghìn người bị một mình Nghệ Phong ngăn chặn, đây là tình cảnh mà hắn vô luận như thế nào cũng không tiếp thụ được.
Tuy rằng mọi người vừa mới bị Nghệ Phong làm kinh hãi, thế nhưng ỷ vào người đông thế mạnh, cả đám đã kéo đầy cung tiễn, mũi tên nhọn bay nhanh về phía Nghệ Phong và Tam hoàng tử. Công kích đợt này, so với mới vừa rồi càng thêm điên cuồng, hầu như tất cả đều kéo căng dây, muốn bắn chết Nghệ Phong tại đây.
- Kháo... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khắp bầu trời đều là tên nhọn, làm cho Nghệ Phong rất khó ứng phó, vô số mũi tên xoay vần quanh thân hắn mà qua, suýt nữa muốn lấy mạng của hắn. Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua tiểu viện bị thiêu đốt phía sau, khói đặc cuồn cuộn đã khuếch tán, miệng hắn lộ vẻ cười nhạt.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua những mũi tên bay tới hắn, sau đó lại thấy Tam hoàng tử bị thương, Nghệ Phong quát lớn:
- Tam hoàng tử, ngươi kiên trì một chút nữa, không cần lâu lắm, chúng ta có thể đại khai sát giới!
Tam hoàng tử vô lực phân tâm, chỉ bất quá hắn chợt quát một tiếng, dòng xoáy quay chung quanh hắn càng thêm nồng hậu, mũi tên trong nháy mắt bị dòng xoáy này bắn về phía xa xa, bốn phía Tam hoàng tử thành một giải đất hư không.
An Dịch nhìn Tam hoàng tử uy thế như vậy, trên mặt cũng không khỏi có vẻ cảm thán, năm đó hắn ở tuổi tác như Tam hoàng tử cũng không có thành tựu như vậy. Nhớ tới Tam hoàng tử ẩn nhẫn mà tập hợp thế lực. Trong lòng hắn cũng có tâm kính nể, cho dù là là đối với hoàng huynh hắn, hiện tại là hoàng đế Trạm Lam, An Dịch cũng chưa từng kính nể qua. Thế nhưng đối với chất nhi này của hắn, hắn nhịn không được kính nể.
Mặc kệ là tâm cơ, năng lực, hay là thiên phú võ giả. Tam hoàng tử đều thắng hắn một bậc, chỉ tiếc một tài tuấn như vậy, lại cùng một thiếu niên thiên tài khác ngã xuống.
- Lấy cung đến đây!
An Dịch hét lớn một tiếng.
Lập tức có người đem đến một cây cung có vẻ đặc biệt cùng ống tên cho An Dịch. An Dịch nhìn bóng ảnh Nghệ Phong không ngừng chớp động giữa sân, các mũi tên chỉ có thể lướt qua người hắn, trong mắt hắn có chút ánh sáng hung tàn.
An Dịch lắp tên kéo cung, toàn bộ đấu khí quán thâu đến trên mũi tên nhọn, nhãn thần thẳng tắp nhìn Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong bị vây trong dòng xoáy, rốt cục An Dịch hét lớn một tiếng, mũi tên mang theo đầy đủ đấu khi, lao ra khỏi dây cung.
Mũi tên nhọn kéo lên tiếng xé gió, nơi đi qua tựa hồ làm không gian bị xé rách ra.
Tam hoàng tử thấy đột đội cung thủ ở phía sau lao tới, hắn la lớn, chỉ bất quá vừa mới phân tâm, liền có hai mũi tên lướt qua thân thể hắn, hai vết máu nhàn nhạt xuất hiện ở trên cánh tay hắn, làm cho Tam hoàng tử toát mồ hôi lạnh.
- Bọn họ dùng cung tiễn không được bao lâu nữa đâu!
Nghệ Phong nhìn khói đặc đã bay tới trận doanh đối phương, trong lòng cũng hơi cười nhạt.
Tuy rằng Tam hoàng tử không biết ý tứ bên trong lời nói của Nghệ Phong, thế nhưng cũng thở dài một hơi, hắn tin tưởng Nghệ Phong nói, bởi vì Nghệ Phong đồng dạng sẽ không lấy sinh mệnh bản thân đi đùa giỡn.
- A...
Thời điểm đối phương lên cung chuẩn bị bắn tên, đám binh sĩ đột nhiên co quắp, khóe miệng tuôn ra bọt mép.
An Dịch thấy thế liền vô cùng kinh hãi, hắn ngửi thấy trong hư không có mùi lạ, hắn kinh hãi lớn tiếng quát:
- Trong khói có độc, mọi người ngừng thở, lấy vải ướt bịt mũi.
Mọi người nghe An Dịch nói như vậy, nhanh chóng ngừng thở. Cả đám nhanh chóng xé vải quần bịt mũi.
Nghệ Phong thấy An Dịch phản ứng linh mẫn như vậy, hắn cười nhạt một tiếng thì thào lẩm bẩm:
- Ngươi phản ứng rất nhanh, ta muốn xem những người này có thể ngừng thở bao lâu!
- Tam hoàng tử, hiện tại tới lúc chúng ta xuất thủ rồi!
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, vì có độc dược lan tràn, những cung tiến thủ này rốt cục cũng ngừng công kích.