Mị Ảnh
Chương 86 : Ta đương nhiên là Tà Đế
Ngày đăng: 19:32 20/04/20
Nghệ Phong đứng trên con đường xuống núi, gió thổi nhè nhẹ làm y phục của hắn khẽ tung bay trong hư không. Lúc này, tựa hồ đã không còn nhìn thấy mặt trời, một chút ánh sáng nhỏ nhoi còn lại chiếu rọi lên người Nghệ Phong, lưu lại một bóng ảnh đổ dài trên mặt đường, phối hợp với phong cảnh tự nhiên của Thánh địa, quả thật có mấy phần khí tức xuất trần.
Nghệ Phong nhìn người đứng quay lưng lại phía mình, bất giác trong lòng phỉ báng nói: lão đầu tử này vẫn thích giả bộ lãnh khốc, đã từng này tuổi rồi, hắn không cảm thấy ngại ngùng sao?
- Lão đầu tử!
Nghệ Phong biết, lão đầu tử ở chỗ này chờ hắn, trong lòng cũng cảm động. Có thể nói, trong vòng một năm, lão đầu tử không có mấy ngày xuất hiện ở Thánh địa, hiện tại hắn đặc biệt quay về vì Nghệ Phong hạ sơn cũng là chuyện không hề dễ dàng.
Lão đầu tử quay đầu lại, dáng vẻ vẫn hồng hào, tráng kiệt như trước, nhìn Nghệ Phong cười nói:
- Ngươi đến rồi sao.
Nghệ Phong nhu thuận đứng bên cạnh lão đầu tử, đợi phân phó.
- Từ khi kinh mạch của ngươi đứt đoạn đến nay, đã tròn sáu năm. Ha ha, ta chưa từng nghĩ tới, nhiệm vụ mà tông chủ các đời tông môn chưa từng hoàn thành lại có thể được hoàn thành trong tay ta.
Lão đầu tử hiển nhiên vô cùng vui vẻ, không vì cái gì khác, mà chính vì tông môn đã tìm người mấy nghìn năm. Cuối cùng đã có người có thể tu luyện Lăng Thần quyết không ai có thể tu luyện.
Nghệ Phong không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn lão đầu tử, đợi lão đầu tử dẹp loạn tâm tình kích động của mình.
Lão đầu tử nở nụ cười, lập tức khôi phục dáng dấp bình thản, nhìn Nghệ Phong cười nói:
- Tiểu tử ngươi thật sự nằm ngoài dự liệu của ta. Trong vòng một năm làm sao có thể đạt được Sư Cấp. Ha ha, không hổ là đệ tử của ta.
Nghệ Phong bỗng nhiên nghĩ đến một việc:
- Lão đầu tử, thực sự muốn lên Tĩnh Vân tông khiêu chiến truyền nhân của bọn họ sao?
Lão đầu tử cười nói :
- Đúng, đây cũng không phải ý tứ của một mình ta, mà là ý tứ của năm đại trưởng lão và toàn bộ Thánh địa. Ngươi không có cách trốn tránh. Tiểu tử, cố gắng một chút. Nếu như ngươi thắng, tương lai sẽ có rất nhiều lợi ích. Chỉ là, nếu như ngươi thất bại. Ha ha, sợ là cả đời này ngươi sẽ hối hận.
Nghệ Phong nghe thấy mà tỉnh tỉnh mê mê:
- Vì sao?
Lão đầu tử không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nghệ Phong, mà quay đầu sang nói với hắn:
- Tiểu tử, ngươi còn không biết tục danh của ta sao. Ha ha, sau này bị khi dễ, thật ra cũng có thể báo danh của ta, nó cũng có vài phần sát thương. Nhớ kỹ, ta tên Liễu Nhiên.
- Liễu Nhiên?
Nghệ Phong thì thầm, tìm tòi tất cả ký ức trong đầu, nhưng không có gì liên quan đến cái tên này.
- Ha ha, có vẻ ngươi chưa từng nghe qua. Nhưng tông chủ các đời của sư môn chúng ta đều được người ta gọi là Tà Đế!
- Tà Đế?
Nghệ Phong thì thầm, nhưng lập tức trợn trừng mắt, kinh hãi kêu lên:
- Ngươi nói ngươi tên là Tà Đế? Tông chủ của Tà Tông?
- Ha ha, ta còn tưởng tiểu tử ngươi chưa từng nghe qua Thánh Tông có một tông môn như vậy, không ngờ ngươi cũng biết.
Ngữ khí bình thản này khiến trong lòng Nghệ Phong dấy lên cơn sóng kinh hãi: Trời ạ, Tà Tông. Mình là đệ tử của Tà Tông.
Nghệ Phong cố gắng dẹp loạn tâm tình của mình, thế nhưng làm thế nào cũng không thể bình ổn. Hắn chính là truyền nhân của Tà Tông, vậy chẳng phải nói, Nghệ Phong là Tà Đế đời này sao?
Nghệ Phong nghĩ đến đây, hắn cảm giác đầu óc thật sự choáng váng.
- Chỉ là một cái tên mà thôi, có gì phải kinh ngạc. Được rồi, đây là tài liệu của lão đầu kia, ngươi xem qua đi.
Nói xong, lão đầu tử không để ý tới Nghệ Phong còn đang khiếp sợ, thân ảnh chợt lóe, lướt về phía xa.
Khi Nghệ Phong phản ứng chuẩn bị hô to, tiếng nói của lão đầu tử lại truyền đến bên tai hắn:
- Tiểu tử, nhớ tu luyện Lăng Thần quyết thật tốt. Nhớ kỹ, dùng tâm lĩnh hội!