Mị Ảnh
Chương 869 : Trò chơi bắt đầu
Ngày đăng: 19:38 20/04/20
Thấy đối phương dám truy đuổi theo, khóe miệng Nghệ Phong nhếch lên một tia cười nhạt, với quyết định lớn mật của đối phương, hắn cực kỳ bội phục.
- Lão già này! Có bản lĩnh cứ đuổi qua đây.
Nghệ Phong tiếp tục cho một xấp dầy đan dược vào trong miệng, thân ảnh tiếp tục bay nhanh về phía Phệ Châu. Thoáng chốc chỉ còn cách Phệ Châu mười lăm thước.
Lão giả kia cư nhiên còn vọng tưởng chống lại lực thôn phệ, tiếp tục đuổi theo hướng Nghệ phong, lực thôn phệ cường hãn khiến lão cảm nhận rõ ràng đấu khí trong cơ thể đang xói mòn nhanh kinh người, miệng hơi mấp máy, không rõ vì sao một gã Vương cấp lại có thể dễ dàng lại gần Phệ Châu hơn cả một vị Tôn cấp như lão.
Thâm chí là Nghệ Phong, hắn cũng có thể thấy được từng đạo năng lượng màu xám đang từ trên người lão giả bị hút ra ngoài, tốc độ nhanh kinh khủng. Còn lão giả lúc này, khoảng cách tới Nghệ Phong bất quá chỉ không đến mười thước.
Nghệ Phong cười hắc hắc hai tiếng, hắn nỗ lực khống chế Phệ Châu tập trung năng lượng trong khí hải, đồng dạng thức hải cũng hỗ trợ trong việc tập trung này, thế nên mặc dù kinh mạch Nghệ Phong không thể dự trữ một tia đấu khí, thế nhưng năng lượng bên trong khí hải cũng không bị hút ra bao nhiêu.
Tình huống như vậy khiến lá gan Nghệ Phong cũng lớn hơn một chút, tiếp tục tiếp cận Phệ Châu, đương nhiên Nghệ Phong cũng không quên khích tướng đối phương:
- Lão già kia, tiếp tục a!
Tiếng cười thật to đầy kiêu ngạo, Nghệ Phong một lần nữa tới gần Phệ Châu, khoảng cách chỉ còn không đến mười thước. Tới lúc này, cho dù trong cơ thể Nghệ Phong có Phệ Châu cũng bắt đầu không chống đỡ được, đấu khí và hồn lực đang được tập trung cũng bắt đầu đột phá, thoát ra ngoài một tia.
Tình huống như vậy khiến Nghệ Phong có chút giật mình. Thế nhưng hắn cũng không quá lo lắng. Tốc độ xói mòn hiện tại cũng không quá mạnh mẽ, hắn còn có thể kiên trì được một đoạn thời gian dài.
Bên phía lão giả, tuy rằng khoảng cách với Nghệ Phong chỉ có hơn mười thước, thế nhưng năng lượng màu xám bên trong cơ thể hắn đang giống như bị một máy bơm công suất lớn hút ra ngoài.
- Chết tiệt…
Lão giả cảm giác đấu khí trong cơ thể đã giảm xuống quá một nửa, hắn không nhịn được hoảng hốt. Lúc này hắn càng tiến thêm một bước, cỗ lực thôn phệ kia sẽ tăng thêm vài lần, khi lão giả tiến thêm về phía trước được vài thước, Nghệ Phong cũng chỉ còn cách đích một chút, hầu như chỉ cần tiến thêm vài bước nữa, Nghệ Phong có thể với tay tới được.
Lão giả cũng làm như vậy, hóa tay thành trảo, hung hăng chụp về phía Nghệ Phong.
Thế nhưng khi trảo còn kém một bước là tới, sắc mặt lão mạnh mẽ đại biến, thân ảnh hóa thành một cái bóng, bay ngược trở về phía sau, chỉ chốc lát đó đã rời xa Phệ Châu ngoài năm mươi thước.
Lấy ra từ trong nhẫn một khỏa đan dược phát sáng, trong mắt hiện lên vẻ nuối tiếc, thế nhưng vẫn không chút do dự nuốt vào.
Nghệ Phong thấy đối phương như vậy, cười phá lên:
- Ha ha, lão già kia, ngươi không đuổi nữa sao, mạng bản thiếu gia ở ngay đây, ngươi có bản lĩnh cứ tới lấy.
Nghệ Phong nói xong, ưỡn thẳng ngực rất hoành tráng, xoay người về phía đối phương làm mặt quỷ, dáng dấp thách thức, kiêu ngạo tới cực điểm.
Lão giả thấy Nghệ Phong bày mặt quỷ với mình, không khỏi tức giận. Một vị Tôn cấp, cư nhiên bị một gã Vương cấp nho nhỏ trêu tức?
Trong nháy mắt khi Nghệ Phong kết ấn, một đóa hoa sen màu lam cũng xuất hiện trước mặt Nghệ Phong, hoa sen màu lam hoàn toàn là do hồn lực và năng lượng Phệ Châu cấu thành, sau khi được Nghệ Phong đánh vào một đạo ấn ký tinh thần, ngón tay hắn biến động, hoa sen màu lam liền buông ra, bay về phía Phệ Châu.
Khi hoa sen màu lam vừa tiếp xúc với Phệ Châu, cánh hoa lập tức ôm lấy Phệ Châu vào bên trong, thế nhưng cũng đúng lúc này, những tiếng nổ lách cách vang lên không ngừng.
Năng lượng hai loại Phệ Châu cư nhiên bắt đầu giao phong, theo những tiếng lách cách vang lên liên tục, từng đạo hỏa quang đã xuất hiện tại bên ngoài Phệ Châu. Đồng thời, một cỗ bạo động còn mạnh hơn nhiều so với vừa rồi bắt đầu hình thành, toàn bộ năng lượng trong hư không giống như biển gầm, biến thành những cơn sóng dữ tàn sát bốn phía xung quanh.
Bị vây tại trung tâm năng lượng, lực lượng cuồng bạo khiến huyết khí trong cơ thể Nghệ Phong cũng phải cuộn lên. Hắn cố gắng áp chế huyết khí cuồn cuộn trong người, ngón tay một lần nữa điên cuồng kết ấn.
Tốc độ Nghệ Phong cực nhanh, từng đạo năng lượng màu lam mang theo hồn lực, gia nhập vào trong hoa sen màu lam đang càng lúc càng mờ dần. Được Nghệ Phong bổ sung, hoa sen màu lam nguyên bản đang lụi dần lại một lần nữa tươi sắc trở lại, cánh hoa đang rời rạc cũng bắt đầu xếp rở lại với nhau.
Nghệ Phong bổ sung cho hoa sen màu lam, khiến cường độ bạo phát của Phệ Châu càng tăng lên. Hai cỗ năng lượng đều là năng lượng Phệ Châu, hai loại năng lượng sở hữu linh tính không bên nào chịu thua bên nào, những tiếng nổ như những tiếng tranh đấu và lên không ngừng.
Nghệ Phong khống chế hoa sen màu lam có chút cật lực, trên trán lấm tấm mồ hôi. Loại chiến đấu này khiến hắn tiêu hao rất nhiều tinh thần. Chỉ trong thời gian ngắn, Nghệ Phong đã bổ xung thêm hơn mười đạo năng lượng. Hơn nữa, năng lượng cuồng bạo lúc này càng thêm cuồng bạo, Nghệ Phong liên tục phải hứng chịu những cỗ năng lượng này, miệng phun ra một ngụm máu.
- Hợp!
Ngụm máu Nghệ Phong vừa phun ra, vừa lúc rơi trên hoa sen mày lam, khiến cả bông hoa bị nhiễm hồng. Nghệ Phong hét lớn một tiếng, từ ngón tay nhanh chóng bay ra một đoàn quang mang màu lam, hóa thành một đạo cánh hoa, bù đắp lại chỗ cánh hoa vừa bị hổng.
- Dung!
Nghệ Phong một lần nữa quát lên, bên trong hoa sen, nguyên bản hồn lực dung nhập tại bên trong liền nháy mắt tác ra, hình thành một vòng tròn cầu, vừa vặn bao phủ lấy Phệ Châu, sau đó dung nhập vào bên trong.
Cùng lúc đó, năng lượng hai loại Phệ Châu cũng tiến hành giao tranh một lần cuối cùng, sau khi bộc phát ra một trận hỏa quang, hoa sen màu lam cũng biến mất không còn một mảnh. Lúc này, bên trên Phệ Châu phảng phất như xuất hiện một tầng màng mỏng, chỉ lóe lên rồi biến mất. Năng lượng đang bạo đông, tại thời điểm màng mỏng biến mất, cũng bắt đầu đình chỉ lại.
Làm xong những việc này, Nghệ Phong ngồi phệt xuống đất, thổ dốc. Đưa tay lau mồ hôi trên trán, sắc mặt cũng lộ ra dáng tươi cười. Lão già ngồi từ ngoài xa, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Nghệ Phong đang ngồi dưới đất, thì thào tự nói:
- Hắn thu phục thành công rồi sao?
Lão giả nhìn Phệ Châu đang huyền phù giữa hư không, sau đó lại chuyển mắt nhìn xuống Nghệ Phong đang ngồi dưới đất, cũng không biết Nghệ Phong có thành công thu phục Phệ Châu hay không, hay chỉ vì hắn bị thôn phệ sạch sẽ năng lượng, phải ngồi phệt xuống.
Nghệ Phong nghỉ ngơi một chút, hắn lấy ra từ trong nhẫn một xấp dầy đan dược, nuốt vào toàn bộ. Cảm giác mệt nhọc trong người giảm đi một chút, lúc này hắn mới chống thân mình đứng lên. Lập tức quay đầu, âm hiểm nhìn về phía lão giả:
- Lão già kia, vừa rồi không phải ngươi truy sát ta sao? Hiện tại đến lượt bản thiếu gia rồi?
Thanh âm hung hãn vang lên trong hư không, tuy rằng không lớn, thế nhưng khi vừa lọt vào trong tai lão giả, sắc mặt lão nhất thời đại biến.