Mị Ảnh

Chương 870 : Đi

Ngày đăng: 19:38 20/04/20


 

Ngay trước mắt lão giả, Nghệ Phong cười cười hai tiếng, tay vung mạnh lêm, khỏa phệ chẩu thủy dương kia liền chậm rãi bay tới trước mặt hắn, sau đó rơi xuống trên bàn tay Nghệ Phong.

Tâm thần Nghệ Phong khẽ động, hồn lực từ trong cơ thể bay ra, hóa thành một tấm màng mỏng, chậm rãi bao vây xung quanh Phệ Châu. Nguyên bản, lực thôn phệ điên cuồng của Phệ Châu cũng yếu bớt đi rất nhiều. Thế nhưng dù là vậy, cỗ lực thôn phệ vẫn vô cùng mạnh mẽ, ít nhất khiến lão giả không dám tới gần.

Tựa hồ Yêu Ngọc biết Phệ Châu đã bị Nghệ Phong thu thập, thân rắn uốn một cái, hóa thành một đạo quang mang nhào vào lòng Nghệ Phong, một lần nữa tiến vào ngủ say.

Nghệ Phong không để ý đến Yêu Ngọc, tiểu gia hỏa này quỷ dị không kém gì Phệ Châu, Nghệ Phong không bận lo lắng tới nó.

- Lão già kia! Không phải vừa rồi ngươi truy đuổi ta rất vui sao?

Thanh âm lạnh lẽo toát ra từ trong miệng Nghệ Phong, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm lão giả. Nghệ Phong nâng Phệ Châu trong tay, một quyền hung hăng đánh về phía đối phương.

- Muốn chết!

Lão giả rống giận một tiếng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, bàn tay khô già mạnh mẽ lộ ra, hung hăng vỗ về phía Nghệ Phong. Một chưởng này của lão có đủ mười thành lực đạo, bàn tay đi qua tới đâu, không gian vặn vẹo cực độ, từng vết đứt gãy lan rộng ra như mạng nhện. Không khí bốn phía hóa thành thực chất, một khối lại một khối bị ép đi, khiến không gian cư nhiên hành thành một dải chân không.

- Hừ!

Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, khóe miệng khinh bỉ vạn phần, nắm tay hắn đang đánh về phía lão giả cũng mạnh mẽ dừng lại. Nắm tay buông ra, Phệ Châu xuất hiện trên lòng bàn tay, Nghệ Phong triệt tiêu đi toàn bộ hồn lực bao vây xung quanh Phệ Châu, sau đó làm động tác đẩy về phía đối phương.

Hồn lực bao vây xung quanh Phệ Châu bị hủy bỏ, năng lượng trong toàn bộ hư không một lần nữa bạo động, hình thành lên cỗ lực thôn phệ khổng lồ không chút thua kém so với vừa rồi. Vô số năng lượng trong hư không hội tụ về phía Phệ Châu, cho dù chính Nghệ Phong đã là chủ nhân của nó, nhưng năng lượng trong người hắn đồng dạng cũng bị nó hút ra ngoài. Chỉ bất quá, những tia năng lượng bị rút ra thưa thớt vô cùng, so với lúc trước quả thực khác một trời một vực.

Nghệ Phong thi triển thân pháp Mị Ảnh tới mức tận cùng, Phệ Châu bám trên bàn tay, đang chậm rãi tiến về phía đối phương.

- Đê tiện!

Sắc mặt lão giả đại biến, bàn tay nguyên bản đang toàn lực đánh tới bỗng mạnh mẽ thu hồi, sắc mặt kinh khủng bay ngược về sau, hóa thành một cái bóng, chỉ chốc lát liền rời xa khỏi Nghệ Phong.

- Hắc hắc! Lão già kia, ngươi không phải muốn mạng ta sao? Có bản lĩnh thì đến lấy đi?

Nghệ Phong cười hắc hắc hai tiếng, khóe miệng lộ ra dáng cười quỷ dị đến cực điểm, bàn tay chuyển động, Phệ Châu chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay, rực rỡ đến cực điểm.

Lão giả nhìn Phệ Châu trong tay Nghệ Phong, sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi, trên trán nổi đầy gân xanh, ánh mắt dữ tợn vô cùng. Trong lòng hầu như đang nghĩ tới tróc da thịt, uống máu Nghệ Phong. Thế nhưng, hắn nằm mơ cũng không ngờ được, đối phương dĩ nhiên là một nhiếp hồn sư, hơn nữa còn thu phục Phệ Châu thành công khi xác xuất là cực kỳ nhỏ.

Một chưởng vừa rồi, nếu như ở tình huống bình thường, nhất định có thể gặt mạng đối phương. Thế nhưng, tiểu tử đê tiện này cư nhiên vận dụng lực thôn phệ của Phệ Châu, lực công kích của mình còn chưa kịp chạm đến hắn đã bị cỗ lực thôn phệ hút đi bằng sạch.

Lão giả âm trầm nhìn Phệ Châu trong tay Nghệ Phong, một lần nữa lùi về phía sau vài thước, lực thôn phệ của Phệ Châu, không phải thứ lão có thể chống đối được.

Nghệ Phong thấy lão giả lùi ra xa như vậy, hắn cũng nhanh chóng dùng hồn lực bao vây lấy Phệ Châu, cỗ lực thôn phệ lập tức giảm mạnh. Cho dù Nghệ Phong đã là chủ nhân Phệ Châu, nhưng nếu mặc kệ tùy ý nó thôn phệ, tuy rằng đấu khí và hồn lực bị tổn thất không nhiều, nhưng nếu kéo dài, hắn cũng không kiên trì nổi, huống chi vừa rồi đã tiêu hao nhiều như vậy.

Nhìn lão giả không dám lại gần mình, Nghệ Phong hắc hắc cười:

- Lão già kia, không phải vừa rồi truy sát ta rất vui sao? Hiện tại đến phiến ta rồi?

Nghệ Phong nói xong, lấy ra một viên đan dược lục giai từ trong nhẫn, không chút nghĩ ngợi liền nuốt trở vào. Ngay hôm nay, đan dược bị tiêu hao, dù là Nghệ Phong cũng có chút đau lòng.

Thế nhưng, nhới tới cảnh tượng bị đuổi giết chật vật một ngày trời, hắn không áp chế được lửa giận trong lòng. Những phiền muộn phải chịu đựng, hắn muốn đòi lại hết, mặc dù hiện tại còn chưa dung hợp Phệ Châu hoàn toàn, sử dụng Phệ Châu đồng dạng cũng khiến hắn thương tổn, thế nhưng hắn không quản nhiều như vậy, cứ sảng khoái trả lại mối hận bị truy sát trước đã.

- Lão già kia! Ngươi chết đi!

Nghệ Phong hóa thành một đạo tàn ảnh, Phệ Châu dán vào lòng bàn tay, ấn về phía lão giả.

Lão giả vừa mới nếm qua lợi hại của lực thôn phệ, nào dám đón đỡ. Thân ảnh chớp động, bay nhanh về phía xa.

- Chạy! Bản thiếu nhìn xem ngươi chạy tới đâu!

Nghệ Phong phát huy thân pháp Mị Ảnh đến mức tận cùng, hung hăng lao về phía đối phương đang bay đi. Đồng thời, hắn không tiếc tổn hao đan dược, tiếp tục lấy ra một viên đan dược lục giai từ trong nhẫn, nuốt xuống.

Nguyên bản đấu khí và hồn lực đã tiêu hao phân nửa, được hai khỏa đan dược lục giai bổ xung, đã khôi phục lại hơn phân nửa, tốc độ của Nghệ Phong cũng tăng lên rõ rệt.
Nghe được lão giả nói, nam tử đầu lĩnh và cả đám người đều không hiểu làm sao.

Trong đó có một trưởng lão thấy sắc mặt khổ sáp của lão giả, không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Tôn giả đại nhân, cái kia, lời đồn đại truy sát không phải là thật chứ?

Thanh âm cẩn trọng, khiến sắc mặt lão giả mạnh mẽ biến đổi, trở nên cực kỳ khó coi. Lão hằn học nhìn chằm chằm Nghệ Phong, tựa hồ muốn lăng trì đối phương vậy.

Mọi người nhìn bộ dáng lão giả, cả đám bừng tĩnh đại ngộ, lập tức lại nhìn phía Nghệ Phong: hắn thực sự truy sát Tôn giả đại nhân? Lời đồn đại cư nhiên là thật?

Cùng lúc đó, xung quanh có vài võ giả vô công xuất hiện tại chỗ này, nhìn Nghệ Phong bị vây lại, sắc mặt cả đám đều cổ quái, bọn họ tự nhiên có nghe qua chuyện một Tôn cấp bị truy sát.

Hơn nữa vị lão giả phía trước kia, chính là nhân vật chính trong câu chuyện này.

Nhìn thấy nhiều cường giả như vậy bao vây xung quanh một thiếu niên, nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, sắc mặt cả đám đều biến đổi, lại nhìn thi thể Lăng tam trưởng lão dưới đất, sắc mặt càng thêm cổ quái hơn.

Hỏa Lân từ xa bay đến, cũng thấy được một màn này, nhìn thiếu niên vậy vây giữa tràng, hắn khẽ kinh hô lên:

- Nghệ Phong?

Hỏa Lân nhìn quét qua đoàn người vây xung quanh Nghệ Phong, hắn cư nhiên phát hiện không có một ai là dưới ngũ giai, Hảo Lân vội hít sâu một ngụm lương khí:

- Trời ạ, rốt cuộc tiểu tử này chọc phải tổ ong vò vẽ gì rồi? Cư nhiên bị nhiều cường giả vây công như vậy?

Thế nhưng, Hỏa Lân cẩn thận dò xét một chút, không nhịn được phải nhíu mày, hắn phát hiện những người này hình như không dám tới gần Nghệ Phong trong vòng trăm thước. Tựa như đều coi Nghệ Phong là tử địa.

Khi ánh mắt Hỏa Lân chuyển tới trên người lão giả, hắn rốt cuộc nhớ tới lời đồn đại kia, hắn lại kinh hô một tiếng:

- Tên biến thái kia chính là Nghệ Phong?

Hỏa Lân dụi mắt nhìn lại thật kỹ, khi hắn vững tin mình không có nhìn lầm, vẫn không nhịn được hít vội vào một hơi.

- Ta ngất! Không trùng hợp như vậy chứ?

Hỏa Lân nhìn thẳng phía Nghệ Phong, thấy vẻ mặt đối phương dễ dãi tươi cười, hình như cũng không có bộ dáng gì sợ hãi, trong lòng rốt cuộc tin chuyện này là thật.

- Uy! Các ngươi có muốn chơi không, không chơi bản thiếu có thể đi được rồi?

Nghệ Phong quay người cười với lão giả, nắm tay giơ giơ lên, ngôn ngữ đầy vẻ khiêu khích.

Lão giả biến sắc, thế nhưng nhìn bàn tay nắm chặt của Nghệ Phong, cuối cùng cũng không dám có động tác nào.

- Ha ha… Không đánh sao? Vậy bản thiếu đi trước?

Nghệ Phong kiêu ngạo cười to, có chút không thèm để đối phương trong mắt. Người vây xem, thậm chí đám người nam tử đầu lĩnh đều không rõ có chuyện gì xảy ra.

Vì sao Nghệ Phong lại kiêu ngạo đến vậy, không biết lão giả cố kỵ chuyện gì? Lẽ nào, thực lực thiếu niên trước mặt đã đạt được trình độ khủng bố? Ngay cả Tôn cấp cũng không dám xúc phạm?

Ngay cả Hỏa Lân, cũng nhìn Nghệ Phong đầy cổ quái.

Nhận thấy năng lượng và khí tức Phệ Châu thủy dương tiến vào cơ thể ngày một nhiều, Nghệ Phong cũng không muốn ngây ngốc dây dưa, thân ảnh chợt lóe, bay nhanh về phía một vị trưởng lão.

Vị trưởng lão kia thấy thế, nhanh đứng ra ngăn trở, Nghệ Phong quát một tiếng, đánh ra một quyền, cả giận nói:

- Cút ngay!