Mị Ảnh
Chương 894 : Hắn đã trở về
Ngày đăng: 19:38 20/04/20
Rất nhanh, Nghệ Phong liền bị vây trong một đám người. Nhìn những người vây xung quanh mình, khóe miệng Nghệ Phong nhếch lên tia cười nhạt, dẫn đầu đám người là một gã Tướng cấp, ba gã Sư giai, còn lại đều dưới Sư giai.
- Chỉ dựa vào các ngươi cũng muốn thu thập ta?
Nghệ Phong thiếu chút nữa cười thành tiếng, có thể nói đây là lần bị coi thường lớn nhất của hắn tại đế đô từ trước tới giờ.
- Thu thập ngươi vậy là đủ rồi!
Chưởng quỹ hừ một tiếng, đám tay chân kéo đến rất đông, dẫn đầu là Tướng cấp, tại đế đô cũng coi như nhân vật nhất lưu.
Nghệ Phong không nhịn được cười, chân đạp mạnh về một quầy hàng khác bên cạnh, quầy hàng sụp đổ trong nháy mắt, từng món châu bảo lóa mắt rơi xuống đất lả tả, khiến cho các vị quý tộc phụ nữ tan nát cõi lòng.
Khiêu khích! Trắng trợn khiêu khích.
Loại miệt thị không nhìn ai trong mắt này khiến đám người cửa hàng châu bảo đều giận dữ, không đợi chưởng quỹ phân phó, tên nam tử Tướng cấp đã xông lên đánh một quyền về phía Nghệ Phong, trong suy nghĩ của hắn, một tên thiếu niên da thịt trắng nộn kia chắc chắn sẽ bị đánh lăn ra đất, sau đó sụp đầu cầu xin. Thế nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là, ánh mắt đối phương vẫn miệt thị như trước, điều này khiến trong lòng gã Tướng cấp nổi giận, lực đạo trên tay tăng mạnh, quét mạnh về Nghệ Phong.
Binh…
Đúng như dự đoán của mọi người, một tiếng va chạm mạnh lập tức vang lên, thế nhưng không ngờ chính là, không phải thiếu niên kia bị bay đi như họ tưởng tượng, ngược lại chính là cường giả Tướng cấp kia phải hộc máu bay ngược ra ngoài, kéo lê trên mặt đất một đạo vết tích thật dài, vương cả vết máu.
- Không tự lượng sức!
Hừ một tiếng, nhiếp hồn thuật ra khỏi cơ thể Nghệ Phong, hóa thành từng đạo hồn châm bắn nhanh về phía mọi người đang vây quanh hắn.
Những người này đâu nghĩ được công kích của Nghệ Phong sắc bén như vậy, ngay khi còn chưa kịp phản ứng, từng tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp tại trên lầu ba. Mấy giây sau, đám tay chân của cửa hàng châu bảo vừa chạy tới, cư nhiên không còn một tên còn đứng nguyên tại chỗ được.
- Những tên vụn vặt này cũng muốn thu thập ta?
Thanh âm nhàn nhạt truyền vào trong tai mọi người, ánh mắt tất cả đang dại ra rốt cục cũng phản ứng qua đây, tất cả đều kinh hãi nhìn Nghệ Phong.
Chưởng quỹ cũng thật không ngờ Nghệ Phong lại khó chơi như vậy, nhìn xuống đám tay chân bị đánh ngã, hắn quát tới Nghệ Phong:
- Thảo nào dám nháo sự tại đây, nguyên lai còn có vài phần bản lĩnh.
- Thì sao? Lẽ nào ngươi còn có thủ đoạn khác?
Nghệ Phong cười cười nhìn chưởng quỹ, lại tiếp tục thưởng thức dây chuyền trong tay.
- Hừ!
Chưởng quỹ hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan công tử đang bị dọa ngây ngốc:
Thượng Quan công tử thấy sắc mặt Mộc thúc thúc của mình đột nhiên trắng bệch, nghi hoặc hỏi:
- Mộc thúc thúc, ngươi làm sao vậy? Giúp ta chặt đứt hai cái đùi của tiểu tử kia!
- Câm miệng!
Mộc Sâm đột nhiên quay qua Thượng Quan công tử quát lớn một tiếng, một cái tát trời giáng cũng đi theo lên mặt hắn. Chịu một tát, Thượng Quan công tử có chút phát mộng, hắn lập tức nổi giận nói:
- Mộc Sâm, ngươi lớn mật, ngay cả ta cũng dám đánh, ngươi đừng quên thân phận mình. Đừng tưởng rằng gọi ngươi một tiếng thúc thúc liền nghĩ rằng trở thành thúc thúc của ta!
Mộc Sâm không nhiều lời vô ích, tiếp tục bạt tai Thượng Quan công tử, trong lòng mắng to không ngớt.
Một màn này nhất thời khiến mọi người trợn tròn mắt. Mọi người đều chăm chú nhìn Mộc Sâm, đa số bọn họ đều biết Mộc Sâm sủng ái Thượng Quan công tử thế nào, nhưng lúc này lại không nói một lời tát cho Thượng Quan công tử hai bạt tai thật mạnh, biến cố như vậy, không ai hiểu được chuyện gì xảy ra.
- Mộc Sâm đại nhân, ngài…
Chưởng quỹ đồng dạng cũng nghi hoặc.
- Câm miệng!
Mộc Sâm quay qua rống lớn một tiếng với chưởng quỹ, lập tức lại quay đầu nói với đám thị vệ mình vừa dẫn tới:
- Các ngươi, đập nát cửa hàng này đi!
Một câu nói này, dù là người ngốc cũng minh bạch vì sao, cả đám kinh hãi nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được. Mộc Sâm làm như thế, rất hiển nhiên là vì thiếu niên trước mặt.
Ngay cả gia tộc Thượng Quan cũng không dám trêu chọc thiếu niên này? Vậy là…
Tuy rằng Thượng Quan công tử hoàn khố, thế nhưng cũng không phải kẻ ngu. Thấy Mộc thúc thúc như vậy, hắn cũng suy đoán ra thiếu niên trước mặt không thể trêu chọc được. Nghĩ vậy, cả người thấy lạnh buốt từ trong ra ngoài. Một thiếu niên ngay cả nhà Thượng Quan cũng không trêu chọc được, lẽ nào đây là Nghệ Lưu của Nghệ gia? Thế nhưng, hắn từng nhìn thấy Nghệ Lưu của Nghệ gia, cũng không phải người này!
Mọi người còn đang đoán già đoán non thân phận Nghệ Phong, dưới lầu đã xuất hiện mấy bóng người, một tiếng gầm vang liền nhắc nhở tất cả:
- Có phải Kim Lâu chìm đắm lâu lắm rồi, ngay cả đám cá nhỏ, mèo nhỏ cũng dám trêu chọc?
Thanh âm thô cuồng này khiến Mộc Sâm than ngồi xuống đất, vẻ mặt xám xịt.
- Xong! Quả nhiên là hắn. Hắn cư nhiên trở lại đế đô rồi!