Mị Ảnh
Chương 898 : Hồi giáo
Ngày đăng: 19:38 20/04/20
- Mẫu hậu! Hoàng muội nói thế nào? Có gặp chúng ta?
Long Thiên thấy mẫu hậu đi ra, nhanh bước lên hỏi.
Mẫu hậu Long Thiên nhìn mặt mũi hai người bầm dập, trong mắt mặc dù có nghi hoặc, nhưng vẫn làm bộ không thấy, quay đầu nói với Nghệ Phong:
- Đế quân, Khinh Nhu mời vào!
- Thật tốt quá!
Long Thiên nhịn không được vỗ tay may mắn, nói:
- Hoàng muội rốt cuộc chịu gặp ta rồi.
Mẫu hậu Long Thiên thấy hắn vui mừng như vậy, nói:
- Ta nói Khinh Nhu muốn gặp ngươi sao?
Những lời này khiến Long Thiên đang mừng rỡ bỗng nhiên ngưng lại, chăm chú nhìn mẫu hậu, hỏi:
- Hoàng muội chỉ muốn gặp Nghệ Phong, không muốn thấy vị đại ca như ta sao?
Thấy đối phương gật đầu, Long Thiên biến sắc mặt, rất nhanh tràn ngập vẻ đố kỵ, hận không thể làm thịt Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy ánh mắt ghen ghét của Long Thiên, bất đắc dĩ nhún vai, vỗ vỗ vai đối phương an ủi:
- Không làm sao được, nhân phẩm là trời sinh, ngươi không nên quá để trong lòng.
Sắc mặt Long Thiên biến thành một mảnh khó coi, hắn hít sâu một hơi, rốt cuộc nhịn không được mắng to:
- Cút!
- Ha ha…
Nghệ Phong cười to đi vào trong cung, phía trước tự nhiên có thị nữ dẫn đường…
Thấy Nghệ Phong đã rời đi, mẫu hậu Long Thiên lúc này mới nhìn về phía hắn, nói:
- Mặt ngươi là sao vậy?
- A…
Sắc mặt Long Thiên hơi đỏ lên, đành cười trừ nói:
- Là do không cẩn thận, bị rớt xuống kênh nước với Đế quân Nghệ Phong, biến thành như vậy.
- Kênh nước?
Mẫu hậu Long Thiên ngẩn ra, nói:
- Trong Hoàng cung làm gì có kênh nước nào như vậy? Lấy thực lực Vương Cấp của hai người các ngươi, còn có thể bị thành như vậy sao?
- Chuyện này, chắc là do ánh trăng hôm nay… Ách, mặt trời hôm nay quá lớn đi.
Long Thiên tự nhiên sẽ không nói cho mẫu hậu biết, đây là vì tranh giành tình nhân Điệp Vận Du với Nghệ Phong rồi đánh thành như vậy.
Nghe Long Thiên nói lăng nhầm lẫn, đầu đuôi không rõ, mẫu hậu hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói:
- Ngươi hiện tại đã là vua một nước rồi, nên chú ý phong phạm của mình. Ngươi khác với Nghệ Phong, hắn là Đế quân tự do một mình, cho dù hình tượng thế nào cũng không sao. Còn ngươi, nhất cử nhất động đều có nghìn vạn thần tử trông vào!
Nghe những lời giáo huấn này, Long Thiên cảm giác nghẹn khuất mười phần, vì sao cùng một việc phát sinh trên người Nghệ Phong và hắn, người chịu giáo huấn luôn luôn là hắn, hoàng muội đã như vậy, ngay cả mẫu thân cũng như vậy.
- Lẽ nào nhân phẩm ta thực sự rất kém?
Long Thiên không nhịn được hoài nghi nhân phẩm của chính mình.
…
- Đế quân, công chúa điện hạ ở bên trong, mời!
Thị nữ khom người thi lễ, đứng sang một bên nhìn không chớp mắt.
Nghệ Phong gật đầu, hít sâu một hơi rồi bước vào.
- Ngươi đã đến rồi!
Chân trước Nghệ Phong vừa bước vào trong phòng, một thanh âm mềm mại nhưng dứt khoát vang lên bên tai, thanh âm này so với dĩ vãng không quá khác biệt, thế nhưng Nghệ Phong lại cảm giác được một phần lạ lẫm.
Quay đầu nhìn về phía nữ tử vừa cất lời, một thân áo xanh phủ kín người, từng đường cong tuyệt mĩ đầy mị hoặc, so với vẻ ngây ngô trước đây, hiện tại Khinh Nhu đã có thêm phong thái trưởng thành.
Ánh mắt Nghệ Phong chuyển từ bộ ngực đầy đặn tới trên khuôn mặt nàng. Khuôn mặt diễm lệ với nụ cười thản nhiên, không còn đó vẻ thẹn thùng ngày trước.
Nhìn nữ nhân nhất cử nhất động trước kia đều mang vè mềm mại kiều mị, lúc này có thêm nhiều phần kiên cường. Cảm giác này giống như búa tạ hung hăng nện vào lòng Nghệ Phong, khiến hắn đau nhức.
- Nàng thay đổi rồi!
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, nhìn nữ nhân trước mắt càng thêm thùy mị mỹ lệ, chậm rãi nói một câu.
Long Thiên khó có lần không thể phản bác Nghệ Phong, hắn thở dài một hơi nói:
- Trong một hoàng thất với toàn hạng người cầm thú, tồn tại của hoàng muội đúng là nghìn năm hoàng thất cũng khó có được một người!
Nghe được Long Thiên cảm thán, Nghệ Phong bỗng nhiên nhớ tới một câu cảm thán kinh điển tại kiếp trước, chính là: chỉ hận sinh ra tại gia đình đế vương. Trước đây Nghệ Phong nghe được toàn mắng mỏ những gã nói ra câu này đều là giả bộ, nhưng hiện tại…
…
Nghệ Phong rời khỏi hoàng cung, hắn cũng không trở lại Nghệ Phủ mà đi thẳng về hướng học viện Trạm Lam. Lần trước tới học viện Trạm Lam, quái lão đầu còn chưa trở về, lúc đó hắn mới đi gặp Long Thiên. Có điều, không biết lần này quái lão đầu đã trở về chưa?
Đi vào trong học viện, Nghệ Phong cư nhiên phát hiện bước chân mọi người đều có vẻ gấp gáp, điều này khiến Nghệ Phong nghi hoặc.
Thấy một đám người đi qua, Nghệ Phong vỗ vai một học viên trong đó, nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi vì sao vội vã thế?
Nghe được câu hỏi này, cả dám người đều dừng lại, nhìn Nghệ Phong như một kẻ kỳ quái:
- Ngươi có phải người học viện Trạm Lam?
- Chuyện này, coi là vậy đi!
Nghệ Phong sờ sờ đầu nói. Theo lý thuyết, viện trưởng Trạm Lam không hề khai trừ hắn.
- Coi là vậy? Hi hi…
Đám nữ tử trong đoàn người lập tức cười rộ lên, trong đó có một nữ tử mặc hồng y càng cười lớn nhất. Nam tử bị Nghệ Phong vỗ vai hỏi liền nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết hôm nay là trận chung kết thi đấu thể thao sao? Toàn bộ đám học viên phong vân đều có ở đó. Băng Hồn, Cô Tinh, Họa Thủy… Đều có thể gặp được bọn họ.
- Đúng vậy! Ta thích nhất là sư tỷ Họa Thủy, không chỉ lớn lên xinh đẹp, hơn nữa còn là người có thực lực mạnh nhất.
Vị nữ tử áo hồng lộ vẻ sùng bái.
- Mạnh nhất thì không chắc, Băng Hồn và Cô Tinh đều không thua kém Họa Thủy!
- Các ngươi không cần tranh cãi, đợi chút nữa thôi là sẽ biết. Chỉ đáng tiếc, Nghệ Phong và mỹ nữ số một của học viện đều không có ở đây, bằng không sẽ còn hấp dẫn hơn nữa.
- Đúng vậy! Đúng vậy! Ta nghe nói Nghệ Phong sư huynh từng một người chiến bốn người, còn thu được toàn thắng! Nếu như ta có thể nhìn thấy Nghệ Phong sư huynh, muốn ta lấy thân báo đáp cũng được!
Nữ tử áo hồng lộ vẻ thần tượng, khiến mọi người hơi tan nát cõi lòng.
Nghệ Phong nghe nữ tử áo hồng nói, khóe miệng cười cười, hắn đứng tại bên cạnh, xen miệng nói:
- Điều này, Nghệ Phong sư huynh đối với nữ nhân xinh đẹp như nàng, chắc hẳn sẽ không cự tuyệt đâu. Nàng cứ mạnh dạn theo đuổi, chắc chắn sẽ thành công.
Nghệ Phong quan sát nữ tử áo hồng này, vóc người mềm mại, dung mạo xinh đẹp, xác thực là mỹ nhân khó gặp. Tuy rằng thua kém Họa Thủy, thế nhưng cũng có hấp dẫn riêng biệt.
Nữ tử áo hồng liếc mắt nhìn khuôn mặt đầy vết thâm của Nghệ phong, hừ một tiếng nói:
- Ngươi không phải sư huynh Nghệ Phong, sao biết huynh ấy sẽ thích ta. Sư huynh Nghệ Phong ngay cả sư tỷ Họa Thủy cũng không nhìn một cái, sao coi trọng ta được!
- Không nhìn Họa Thủy một cái?
Nghệ Phong sửng sốt, nói:
- Chuyện này là ai truyền ra?
- Tất cả mọi người trong trường đều biết! Ngươi rốt cuộc có phải là học viên trong trường không? Hay là ngươi trộn lẫn đi vào?
Nữ tử áo hồng có điểm hoài nghi nhìn Nghệ Phong.
- Còn nữa, trên mặt ngươi đầy khối xanh khối đỏ, sẽ không phải vì tranh giành tình nhân với người khác mới thành như vậy chứ?
- Sao nàng biết?
Nghệ Phong kinh ngạc nói.
Đám người nữ tử áo hồng khinh thường nhìn Nghệ Phong, nói:
- Nhìn vào ai cũng có thể đoán ra! Sư huynh Nghệ Phong ngay cả sư tỷ Họa Thủy cũng không nhìn một cái, còn ngươi lại thành như vậy, thực sự rất đáng thương a.
- Đúng vậy đúng vậy.
Nghệ Phong đáp nhanh, rất sợ nữ nhân xinh đẹp trước mặt nói ra những lời không đáng. Với việc nàng nói Nghệ Phong không thèm nhìn Họa Thủy một cái, đáy lòng Nghệ Phong cười khổ không ngớt, lấy tính khí cao ngạo của Họa Thủy, tìn đồn như vậy sẽ khiến nàng ta hận hắn chết mất.
- Trận chung kết hẳn diễn ra tại diễn võ trường, không biết ta có kịp tới tham gia không!
Nghệ Phong lẩm bẩm.
Tuy rằng tiếng nói không lớn, nhưng vẫn truyền tới tai mấy người xung quanh, cả đám sửng sốt rồi nhìn Nghệ Phong cười ầm lên:
- Ha ha, ngươi vừa nói gì? Ngươi muốn tham gia quyết đấu? Ngươi không nói nhầm chứ? Ngươi không sợ mấy người sư tỷ Họa Thủy dùng một ngón út đánh bay à?
- Ha ha! Ta chết cười mất, nguyên lai trên đời còn có người tự đại như vậy, nguyên lai núi cao còn có núi cao hơn a!