Mị Ảnh

Chương 899 : Vây công Nghệ Phong

Ngày đăng: 19:38 20/04/20


 

Đoàn người rốt cục đi tới giác đấu trường, giác đấu trường này chính là nơi chiến đấu của Nghệ Phong và mấy người Cô Tinh. Nghệ Phong nhìn trên đài, lúc này Băng Hồn đang đứng đó, vẫn là biểu tình lãnh khốc như trước, khí tức lạnh như băng, tóc dài lay động, khiến một ít nữ nhân nhìn vào lộ vẻ si mê, thiếu nữ áo hồng bên người đồng dạng cũng như vậy, về phần mấy người phụ nhân càng không nói tới.

Nhìn dáng dấp mấy người nữ tử, đáy lòng Nghệ Phong phải thừa nhận, tướng mạo của Băng Hồn phối hợp với việc hắn là một trong số những nhân vật phong vân của trường, xác thực rất phong tao!

Đứng đối diện với Băng Hồn chính là Nghị Minh, hai học viên phong vân đối đầu, khiến đám người phía dưới sôi trào nhiệt huyết, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú lên trên đài.

- Mời!

Nghị Minh mỉm cười, thi lễ với Băng Hồn. Băng Hồn tùy ý huy động trường thương, tựa hồ không phải quá hứng thú.

- Đáng tiếc, Nghệ Phong không ở đây, bằng không vây công tiểu tử kia cũng là một chuyện vui!

Nghị Minh hiển nhiên cũng không quá hứng thú, thở dài một hơi nói.

- Sau khi hắn rời đi, thật ra kém vui đi rất nhiều! Cũng không biết hiện tại hắn đã đạt tới trình tự nào rồi!

Băng Hồn khó có một lần nói câu cảm thán, ngữ khí cũng có chút hồi ức.

- Hắn trưởng thành, chúng ta cũng trưởng thành. Ta cũng không tin, hắn có thể một lần nữa lấy một người chiến bốn người chúng ta.

Nghị Minh đứng trên đài, tự tin mười phần.

Băng Hồn không phủ định, liếc mắt nhìn Nghị Minh, dùng ngữ điệu lãnh khốc vốn có của mình, nói:

- Tùy ý đánh mấy chiêu đi thôi!



Những lời này nhất thời khiến nhiệt huyết đám học viên theo dõi phía dưới tắt hẳn, cả đám không nhịn được thở dài một hơi, đám người thiếu nữ áo hồng cũng than thở:

- Lại là qua loa cho xong!

- Đúng vậy! Ta nghe nói, hồi so tài đáng xem nhất của năm đó chính là bốn người vây công sư huynh Nghệ Phong, đáng tiếc sư huynh Nghệ Phong đã rời khỏi đế đô, cũng không còn những trận so tài tràn đầy nhiệt huyết nữa!

- Khụ! Cũng không biết sư huynh Nghệ Phong đi nơi nào rồi? Ta nghe nói là Tội Ác thành!

- Cái gì? Tội Ác thành? Là nơi được xưng là địa phương giết chóc đó? Trời ạ, vì sao sư huynh Nghệ Phong lại đi tới đó? Lẽ nào hắn không biết nơi đó hung hiểm sao?

- Chuyện này, hiện tại Tội Ác thành đã biến thành Tĩnh Hinh thành rồi, là một nơi rất yên tĩnh và thơ mộng!
Cô Tinh nhún nhún vai nhìn Nghệ Phong, nói với Họa Thủy:

- Ta không thể quyết, hỏi ý kiến Nghị Minh đi!

- Cầu còn không được!

Nghị Minh nói ngay.

- Đồng ý!

Băng Hồn cũng lạnh lùng đáp.

Bốn người thống nhất, ánh mắt mọi người cũng dồn cả lên trên đài, những đạo sư của học viện cũng thức thời tránh ra xa. Tuy rằng mấy người kia đều vi phạm quy củ tỷ thí, nhưng không có ai ngu ngốc nói ra. Đừng nói tới mấy người Cô Tinh có chịu nghe hay không, ngay cả nhưng học viên phía dưới sẽ càng không chấp nhận, nếu thấy bọn họ đi ra ngăn cản, tất nhiên sẽ bạo phát.

- Phong thiếu! Ngươi không có ý kiến gì chứ?

Cô Tinh hì hì cười nhìn Nghệ Phong, trong mắt đầy vẻ hả hê.

- Ta có thể không chấp nhận?

Nghệ Phong trợn mắt nói.

- Không thể!

Bốn người đồng thanh một lời, khó có được cơ hội này, sao cho hắn chạy trốn.

- Kháo… Không thể được, vậy các ngươi còn hỏi cái rắm a!

Nghệ Phong mắng to.

Mấy người Cô Tinh cười hắc hắc, bốn người liếc mắt nhìn nhau, vây Nghệ Phong lại.

Mọi người dưới đài thấy một màn này, triệt để sôi trào, học viên phong vân, lấy bốn người vây một người, tuy rằng một màn này từng phát sinh qua một lần, thế nhưng hiện tại thực lực bọn họ đều có cách biệt một trời một vực so với trước kia, chiến đấu lần này hứa hẹn càng thêm kịch tính.

Cho dù thiếu nữ áo hồng đang ngượng ngùng, cũng không nhịn được nhìn lên Nghệ Phong trên đài, nét mặt còn chưa hết đỏ.