Mị Ảnh

Chương 953 : Rời khỏi thành

Ngày đăng: 19:39 20/04/20


 

Ba cường giả Tôn cấp tự áp chế huyết khí cuồn cuộn trong người, ánh mắt biến ảo bất định, nhìn chăm chú tới Nghệ Phong đang khinh thường nhìn lại bọn họ, hai người Tôn cấp trong đó càng liếc mắt ẩn ý nhìn nhau, thân ảnh đột nhiên hóa thành một đạo ảnh tử, bay nhanh về phía Thi Đại Nhi bên người Nghệ Phong.

- Ngu ngốc khó dạy!

Nghệ Phong đã sớm phòng bị bọn họ có động tác, hừ lạnh một tiếng, kéo Thi Đại Nhi lại, một đạo ảnh tử từ trong lòng hắn bay nhanh ra, Yêu Ngọc sáng bóng yêu dị, đuôi mạnh mẽ biến lớn, quét về phía hai gã Tôn cấp.

Phụt…

Đuôi Yêu Ngọc mang theo uy thế lớn lao, quét tới trên người hai gã Tôn cấp. Hai gã Tôn cấp vốn đều thương nặng, bị oanh kích phải hộc máu bay ngược ra ngoài. Cả hai nguyên bản định đánh lén Thi Đại Nhi, nhìn lên Yêu Ngọc đang xoay quanh trên hư không, cả đám trừng mắt kinh hãi. Cỗ lực lượng vừa rồi so với khi bọn họ toàn thịnh tự nhiên kém xa, thế nhưng với bọn họ hiện tại lại mạnh hơn một bậc.

Yêu Ngọc thấy một đuôi quét đi khiến đối phương bay ra ngoài, cũng bay đến trên vai Nghệ Phong.

Thấy Yêu Ngọc quét một đuôi cư nhiên đẩy bay hai gã Tôn cấp ra ngoài, Nghệ Phong đồng dạng cũng sửng sốt, thật không ngờ Yêu Ngọc cường hãn như vậy, coi như là Tôn cấp bị thương nặng, nhưng thực lực không phải Vương cấp có thể so sánh được.

- Tiểu gia hỏa này, nghĩ hẳn có thực lực ma thú lục giai đỉnh phong đi. Thực lực ma thú vẫn mạnh hơn một bậc so với nhân loại cùng cấp, hơn nữa Yêu Ngọc còn đặc thù trong đặc thù, nghĩ dưới Tôn cấp nó không có đối thủ.

Trên mặt Nghệ Phong cũng hiện vẻ mừng rỡ, bình thường không nhờ tiểu gia hỏa này xuất thủ, ngoại trừ việc có nó tham dự cũng không nhiều tác dụng, Nghệ Phong cũng cho rằng thực lực Yêu Ngọc nhiều nhất chỉ tương đương với Vương cấp cao giai, xuất thủ cũng không tạo thành hiệu quả quá lớn.

Thế nhưng lúc này Yêu Ngọc xuất hiện, lại dành cho đối phương áp lực tâm lý lớn lao, cường giả đứng đầu bên phía đối phương đều đã thương nặng, còn ai chống đỡ được một đầu ma thú như vậy? Yêu Ngọc xuất hiện, khiến tâm tư chiến đấu của mọi người cũng thu liễm đi rất nhiều.

Mấy người Tôn cấp đều gắt gao nhìn chằm chằm Yêu Ngọc, bọn họ cũng thật không ngờ Nghệ Phong còn có trợ giúp như vậy, trở tay không kịp liền ăn phải thiệt thòi lớn, thương thế trong người càng thêm nghiêm trọng.

- Hừ!

Ánh mắt Nghệ Phong nhìn mấy người đầy âm lãnh, chủy thủ đặt trên cổ Long Minh chuyển mạnh, hung hăng cắm xuống trên đùi Long Minh, trong tiếng kêu đau thảm thiết của hắn, Nghệ Phong thản nhiên rút ra, đưa chủy thủ về chỗ cũ, nói:

- Đây là nghiêm phạt cho hành vi vừa rồi của các ngươi.

- Ngươi…

Một tên Tôn cấp trong đó nổi giận, thế nhưng còn chưa nói hết, đã bị Nghệ Phong ngắt lời:
Yêu Ngọc ở phía trước mở đường, gặp tên binh sĩ nào không có mắt, đều bị nó vẫy đuôi quét ra ngoài. Dưới công kích cường thế như vậy của Yêu Ngọc, không tên binh sĩ nào dám đứng ra chặn đường đoàn người, cả đám đều tự động lui ra phía sau, mở ra một con đường cho nhóm người Nghệ Phong.

Thấy mấy người Nghệ Phong chậm rãi đi ra ngoài thành, sắc mặt ba vị Tôn cấp đều xấu tới cực điểm, lấy đan dược từ trong người rồi nuốt xuống áp chế khí huyết nhộn nhạo trong cơ thể, cũng bước đi chậm rãi theo Nghệ Phong không xa.

Thấy đối phương như vậy, Nghệ Phong hừ một tiếng cũng không nói gì thêm, đưa thêm một viên đan dược lục giai cho Điệp Vận Du nuốt xuống, nguyên bản sắc mặt nàng không còn chút máu cũng khôi phục lại một tia huyết khí.

Như vậy cũng khiến Điệp Vận Du thở dài một hơi, lúc cuối cùng thi triển ra một chiêu mị thuật khiến nàng tiêu hao quá lớn, hơn nữa thương thế cũng khiến nàng có chút không chống đỡ được, may rằng có đan dược của Nghệ Phong chống đỡ cho nàng.

Nhìn ba lỗ máu trên người Long Minh không ngừng chảy máu ra ngoài, biết nếu tiếp tục như vậy Long Minh sẽ mất máu mà chết, lúc này Long Minh lại chính là tấm phù bảo mệnh cho mọi người, Nghệ Phong tự nhiên sẽ không để hắn chết được. Lấy ra từ trong nhẫn một ít bột phấn, rắc lên trên vết thương của Long Minh, cầm máu cho hắn.

Nghệ Phong ghé sát tai Long Minh, trầm giọng nói:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết nhanh như vậy. Ngươi không phải muốn chậm rãi chơi đùa sao? Ta sẽ đùa cùng ngươi!

Long Minh nghe được Nghệ Phong nói, vẻ dữ tợn trong mắt càng đậm, muốn nói gì nhưng đã bị Thi Đại Nhi che lại thanh âm, điều này khiến cho ánh mắt Long Minh nhìn Nghệ Phong càng thêm âm lãnh.

Nhìn nhãn thần âm lãnh và dữ tợn của Long Minh, cũng biết Long Minh hận mình hơn so với bất kỳ kẻ nào. Vừa rồi hắn còn cố kỵ tính mệnh, nhưng lúc này bị đâm vài cái, ngay cả sinh mệnh hắn cũng mặc kệ. Thế nên Nghệ Phong càng không dám cho Long Minh nói.

Nếu như Long Minh cố ý hạ lệnh ba lão gia hỏa kia giết hắn, Nghệ Phong không dám cam đoan có thể chống lại được ba lão gia hỏa này. Tuy rằng ba người đều thụ trọng thương, thế nhưng nếu bạo phát ra cũng cực kỳ kinh người, đối phương muốn thực sự liều mạng, bọn họ lại rơi vào tình cảnh lành ít dữ nhiều.

- Đi nhanh lên một chút!

Nghệ Phong hạ giọng nói với Thi Đại Nhi, Thi Đại Nhi cũng gật nhẹ đầu, thúc Long Minh đi nhanh hơn về phía ngoài thành.

Binh sĩ trong thành nhìn bệ hạ bọn họ rơi vào trong tay Nghệ Phong, căn bản không dám có cử động nào quá lớn, chỉ dám theo sau Nghệ Phong từ xa, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng hiện lên tia kinh hoảng.

Tại nhiều người tới bao vây như vậy, còn bị Nghệ Phong bắt đi bệ hạ, đây là do đối phương quá mạnh hay bên mình quá yếu?

Nghĩ vậy, bọn họ nhìn về phía ba vị Tôn giả đang chật vật trong hư không, ánh mắt nhìn Nghệ Phong càng thêm sợ hãi, bộ dáng của ba vị Tôn cấp đã nói cho bọn họ biết đáp án.