Mị Công Khanh

Chương 106 : Đi vội ngàn dặm để cầu y

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Khi Trần Dung trở lại sân, đám người Bình ẩu và Thượng tẩu đều xông lên, ôm nàng lên tiếng khóc lớn.



Lúc này Trần Dung đã mỏi mệt đến cực điểm, liền không kiên nhẫn buông bọn họ ra, phân phó chuẩn bị nước nóng tắm rửa.



Sau khi ngâm mình một lúc, Trần Dung nằm trong thùng gỗ, trong hơi nước bốc lên, cực lực thả lỏng chính mình.



Nàng mở to hai mắt, trừng mắt nhìn nóc nhà.



Trước kia, nàng biết người một nhà Trần Nguyên không thích nàng, cũng bị Trần Nguyên luôn tính kế tặng cho người khác, nhưng khi đó nàng chỉ có ảo

não chán ghét, cũng không có sự oán hận.



Có điều hiện tại, nàng

vừa mới nhận được một thiệp mời muốn tiễn nàng xuống hoàng tuyền, trở về gặp phải loại sự tình này — xem ra, mình đã hoàn toàn đắc tội với cả

nhà Trần Nguyên, vốn không có khả năng thỏa hiệp!



Đối với Trần

Dung mà nói, thiệp mời kia khẳng định là do cả nhà Trần Nguyên tạo ra.

Nói cách khác, vì sao nàng chân trước vừa đến chỗ hẹn, sau lưng, Nguyễn

thị cùng Lý thị đã liên tiếp phái người tới hỏi thăm hành tung của nàng? Nói đến nói đi, nàng đắc tội cũng chỉ có toàn gia như vậy.



Nghĩ đến đây, nàng nheo mắt, bộc lộ vẻ sát khí tàn nhẫn.



Đảo mắt, nàng lại nghĩ tới hành động dị thường kia của Trần Nguyên và Trần Tam lang.



Nhưng mà nàng cũng không cần phải nghĩ gì nhiều, hành động kỳ lạ ngày hôm nay của bọn họ sẽ không kéo dài được vài ngày, hẳn là sẽ hướng nàng ngả bài thôi.



Trong sự trằn trọc, một đêm trôi qua.



Ngày hôm

sau lại là một ngày nắng to, nhìn bầu trời bên ngoài, Trần Dung cũng

giống như toàn bộ người trong phố Nam Dương, trong lòng đều cảm thấy áp

lực — không biết người Hồ khi nào thì tiến công?



Nàng đã gọi

Thượng tẩu, bảo lão đi tìm hiểu một chút hành động của Vương Hoằng và

Vương thị. Nhưng Thượng tẩu hỏi thăm đến hỏi thăm đi, vẫn không biết

được chút tin tức gì.



Ăn qua bữa sáng, nhìn thái dương dần dần

lên tới đỉnh đầu, Trần Dung ngủ một giấc nên đã có tinh thần, liền gọi

Bình ẩu qua giúp nàng chuẩn bị xiêm y xuất môn.



Đúng lúc này, tiếng bước chân truyền đến.



Chỉ chốc lát, một tỳ nữ kêu lên: “Lang chủ cho mời A Dung.”



Là Trần Nguyên ư?



Trần Dung đứng lên, nàng mím môi, lạnh lùng cười, nghĩ ngợi: Nhanh như vậy đã ngả bài rồi sao?



Nàng lên tiếng, thay xiêm y, đi theo phía sau tỳ nữ kia, hướng tới sân viện của Trần Nguyên.



Trong sân, cho dù là hạ nhân hay là sĩ tộc đều cúi đầu, vẻ mặt khẩn trương lo âu.



Tỳ nữ đi ở phía trước nàng là người nàng chưa từng gặp qua. Tỳ nữ này cúi đầu, không buồn hé răng mà dẫn đường.



Khi Trần Dung đi đến sân của Trần Nguyên, một tỳ nữ tú lệ cao gầy đang ở

bậc thang tiếp đón, nàng ta nhìn thấy A Dung, thi lễ, khẽ nói: “Lang chủ ở bên trong.”



Trần Dung lên tiếng, cất bước đi vào.



Trong chính đường rộng rãi chỉ có hai người ngồi, trên chủ tháp tất nhiên là

Trần Nguyên, mà ngồi ngay bên dưới tay của Trần Nguyên là Trần Tam lang.



Trần Dung vừa tiến đến, Trần Nguyên liền buông chén rượu, hướng tới nàng

tinh tế đánh giá. Chỉ chốc lát, hắn thở dài một hơi, mỉm cười nói: “A

Dung nghỉ ngơi xong, có tinh thần hơn rồi.”



Trần Dung mang theo

bộ dạng phục tùng liễm mục, nàng đi đến bên cạnh Trần Nguyên, hướng hắn

thi lễ, thấp giọng đáp: “Cảm tạ bá phụ quan tâm, tối hôm qua A Dung nghỉ ngơi rất tốt.”



Trần Nguyên gật đầu, chỉ về phía chỗ bên tay phải, hiền lành nói: “A Dung ngồi đi.”



“Tạ bá phụ.”



Sau khi Trần Dung ngồi xuống, lại là khung cảnh trầm mặc. Dù sao đối phương không mở miệng, nàng liền kiên quyết không mở miệng.



Một hồi lâu, giọng nói của Trần Tam lang đánh vỡ yên tĩnh, hắn nhìn Trần

Dung thở dài: “Ngày hôm qua Tam ca tới quá muộn, khiến A Dung bị kinh

hãi mấy ngày.” Hắn áy náy nhìn Trần Dung, hỏi với vẻ bất an: “A Dung

không trách Tam ca chứ?”



Trần Dung vội vàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Làm sao có thể.”



Vẫn như cũ là sau khi đáp ứng, nàng im lặng cúi đầu, không hề hé răng.



Trần Nguyên ho khan một tiếng, hắn vuốt chòm râu dài, nói: “Bá mẫu con là do tiện tì kia châm ngòi mới khiến A Dung chịu thiệt.” Hắn nói tới đây,

lại ra lệnh: “Việc này đã qua đi, A Dung đừng ghi hận trong tâm.”
đêm chạy đi, đợi tới ngoài thành Tây Minh thì hạ trại. Vì thế, sau khi

hắn ra lệnh một tiếng, chúng hộ vệ châm lửa đốt đuốc, bắt đầu giục ngựa

chạy như điên.



Lý Thành kia, hiển nhiên là người hiểu biết quân

sự, hắn ra lệnh từng hộ vệ đều giơ hai cây đuốc, đối với mấy chiếc xe

ngựa, mỗi chiếc đều buộc mười cây đuốc, nhất thời, mấy chục nhân mã biến thành mấy trăm người. Sau khi ngụy trang thanh thế đại chấn, mọi người

chạy đường đêm cứ thế mà phóng đi, không phải cẩn thận quá mức nữa.



Đi vội hai canh giờ, tới nửa đêm, tường thành cao lớn của Tây Minh xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.



Đến tận đây, chúng hộ vệ nhất tề kêu to. Tiếng hoan hô cùng tiếng rít gào theo gió đêm xa xa truyền ra.



Lý Thành nhìn thành Tây Minh cũng vui vẻ ra mặt, hắn vung tay phải, quát: “Hạ trại, hạ trại.”



“Vâng.”



Chúng hộ vệ thường xuyên ở bên ngoài, tuyên chỉ hạ trại đều đã trở nên quen

thuộc, chỉ một khắc, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng. Doanh trướng của

Trần Dung và Bình ẩu được bọn họ an bài ở chính giữa.



Doanh

trướng vừa dựng xong, Trần Dung liền khom người đi vào. Ngồi ở trong

doanh trướng, nàng nhìn Bình ẩu việc trong việc ngoài, vừa dâng hương

lại trải chăn đệm, nhìn một vòng minh nguyệt chiếu vào chỗ cửa doanh

trướng, thấp giọng gọi: “Ẩu.”



“Vâng?”



Bình ẩu qua một lúc không thấy Trần Dung đáp lời, liền quay đầu nhìn về phía nàng.



Bà đối mặt lại là Trần Dung bộ dạng phục tùng liễm mục, có chút đăm chiêu. Bình ẩu gọi một tiếng: “Nữ lang, chuyện gì vậy?”



Một hồi lâu, Trần Dung mới trả lời: “Ẩu, ngươi nói, nếu Nhiễm tướng quân chân thành muốn cưới ta, ta có nên gả cho y không?”



Đây là lần đầu tiên nàng chủ động nói với Bình ẩu về chuyện này.



Lập tức, Bình ẩu vui mừng quá đỗi, bà quăng việc trong tay, vội vàng chạy

đến bên cạnh Trần Dung, vui vẻ nói: “Đương nhiên đáp ứng, đương nhiên

đáp ứng rồi.”



“Thật không?”



“Đương nhiên là thật, chuyện tốt như vậy, nếu nữ lang cự tuyệt thì sẽ bị trời phạt đó!”



Trần Dung chậm rãi quay đầu, nàng nhìn chỗ cửa doanh trướng phủ ngân quang

kia, thật lâu vẫn không nhúc nhích. Đang lúc Bình ẩu chờ không nổi nữa,

muốn nói gì đó, chỉ nghe Trần Dung thấp giọng khàn khàn nói: “Ta hiện

tại nghĩ đến y, không hề hận, cũng không hề oán. Thậm chí, có khi cố ý

nhớ tới, khuôn mặt của y đã trở nên mơ hồ…… Như vậy thật tốt, ta rốt cục đã buông xuống…… Người như chàng, cao quý bất phàm như thế, ngay cả

công chúa cũng không xứng với chàng, làm sao có thể đến phiên ta? Ta

biết tính cách của ta, một khi nhận thức rồi, trong mắt không thể chịu

nổi một hạt cát, đừng nói làm thiếp của chàng, ngay cả làm một quý thiếp cũng sẽ không cam lòng, nếu nhìn thấy chàng và thê tử của chàng ở chung một chỗ, ta nhất định sẽ đố kỵ đến phát cuồng …… Ẩu, ta nghĩ rằng nếu

ta đã quên hận thù với y có phải có thể gả cho y hay không? Chỉ có sự

không viên mãn này, ta mới có thể nhận được bình tĩnh mà ta muốn chăng?”



Trần Dung nói tới đây, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Bình ẩu.



Nàng đối diện là Bình ẩu mang vẻ mặt mơ hồ, chớp chớp đôi mắt nhỏ.



Bình ẩu thấy Trần Dung nhìn mình, thì nói với giọng thầm oán: “Nữ lang đang

nói cái gì nha? Trái là ‘hắn’, phải cũng là ‘hắn’, nô nghe mà chẳng hiểu gì cả.” (Trần Dung nói tới Vương Hoằng và Nhiễm Mẫn đều dùng ‘hắn’)



Nói tới đây, Bình ẩu ngẩng đầu nhìn Trần Dung, lấy lòng nói: “Nữ lang, nói lại cho Bình ẩu nghe đi?”



Trần Dung thản nhiên nói: “Nghe không hiểu thì thôi.”



Nàng lại quay đầu đi, nhìn chằm chằm ánh ngân bạch nơi cửa doanh trướng đến ngẩn ngơ.



Bình ẩu nhìn Trần Dung ngơ ngác xuất thần, chỉ cảm thấy lúc này nàng thoạt

nhìn cô đơn như thế, đó là một loại mãi mãi cô tịch, là cả đời một kiếp, vĩnh viễn, mặc kệ đắng cay chua ngọt, chỉ có thể cô tịch tự nói cho bản thân nghe.



Bình ẩu nhìn nhìn cảm thấy đau xót, bà vội vàng nặn ra một tươi cười, đang định mở miệng.



Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.



Tiếng vó ngựa kia sầm sập lao đến, cực trầm cực nặng nề, mang theo một loại xơ xác tiêu điều nơi kinh nghiệm sa trường.



Nghe thấy tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, doanh trướng bốn phía vừa rồi

còn truyền tiếng cười đùa đã ngừng ngay lại. Chỉ chốc lát, Lý Thành quả

quyết quát: “Cầm lấy binh khí, toàn bộ lên ngựa.”



“Vâng.” Tiếng trả lời có chút bối rối cùng tiếng ngựa hí đồng thời vang lên.



Trần Dung đứng lên, khi đi ra doanh trướng, chúng hộ vệ cũng sửa sang lại xong, đang giục ngựa tạo thành đội ngũ.



Mà lúc này, trong bóng đêm phía trước, mười mấy kỵ sĩ đã vọt tới cách bọn họ chỉ có hai trăm bước.