Mị Công Khanh

Chương 105 : Khúc chiết

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Cười cười, Nguyễn thị vươn tay ngọc chỉ xuống, một bên vòng quanh chén

trà, một bên nhỏ nhẹ nói: “Không sai, là người biết câu dẫn nam nhân.

Lang Gia Vương Thất, Nhiễm tướng quân, còn có Nam Dương vương, hồn của

bọn họ đều bị nữ lang như ngươi câu đi mất rồi.” Nói tới đây, Nguyễn thị không biết nghĩ đến cái gì, nụ cười mang theo vẻ chán ghét: “Nếu chết

thì quá đáng tiếc.”



Tay phải bà ta vung lên, ra lệnh: “Áp giải

xuống đi, nhớ rõ phải trông chừng cẩn thận. Còn nữa, người ở viện của

nàng cũng phải quản chặt chẽ.”



“Vâng.”



Lý thị đi đến phía sau Trần Dung, đẩy mạnh nàng một cái, quát: “Đi!”



Trần Dung quay đầu trừng nhìn nàng ta một cái, trong mắt chứa sát khí khiến

cho Lý thị không tự chủ được lui ra sau vài bước, nàng mới xoay người

hướng ra phía ngoài.



Trên đường đi, ngay lúc Trần Dung bước lên

bậc thang, nàng đột nhiên ngừng chân, nói: “Lần trước ở trong thành Mạc

Dương, mọi người Vương thị hỏi ta có thể có điều gì e ngại không. Phu

nhân có biết ta trả lời thế nào không?”



Nguyễn thị nhíu mày,

không kiên nhẫn đặt chén trà xuống bàn, vừa muốn thét ra lệnh nhóm tỳ nữ mau lôi nàng đi, Trần Dung đã lớn tiếng nói: “Lúc ấy ta đã nói, ta e

ngại nhất, không phải là chết, mà là không thể khiến tộc bá Trần Nguyên

và phu nhân của hắn vui vẻ.”



Nàng nói tới đây, nhìn Lý thị và Nguyễn thị cười lạnh một tiếng, quay đầu xoay người, bước nhanh rời đi.



Nhìn bóng dáng của Trần Dung, Nguyễn thị vươn tay vỗ trên án, tức giận đến

gương mặt đỏ bừng: “Nàng, nàng dám uy hiếp ta? Nàng dám uy hiếp ta sao?”



Đảo mắt, Nguyễn thị lại ngồi xuống, bà ta lại bưng lên chén trà nhấp một

ngụm, cười lạnh: “Lấy Lang Gia Vương thị ra hù dọa ta sao? Trần thị A

Dung, Vương Hoằng còn khó bảo toàn tính mạng của bản thân, ngay cả giữ

được, ngay cả địa vị quý thiếp cũng không nguyện ý cho ngươi, ngươi tính là cái gì? Hừ, cũng không nhìn xem bản thân có xuất thân diện mạo gì,

còn muốn cậy vào nam nhân gặp dịp thì chơi đó sao!”



Trần Dung lại đi vào trong nhà gỗ nhỏ lần trước.



Một khắc khi cửa phòng đóng lại, tỳ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh người Lý thị

nơi cằm nhọn bên miệng có nốt ruồi duyên nhìn chằm chằm nàng, âm âm cười nói: “Trần thị A Dung, đao nhỏ kia của ngươi không phải đùa giỡn rất

vui sao? Hôm nay sao không lấy ra đùa giỡn?” Cười đến đây, tỳ nữ này lại lấy lòng nhìn về phía Lý thị.



Lí thị thì cao ngạo nâng cằm, nhìn chằm chằm Trần Dung.



Trần Dung chuyển mắt, không để ý đến các nàng.



Tỳ nữ kia thấy thế, kêu lên: “Để xem ngươi đắc ý tới khi nào!” Lúc này, Lý thị cũng âm âm nói: “Trông chừng nàng cho kỹ, đóng cửa phòng lại.”



“Vâng, vâng.”



Sau khi cửa phòng đóng lại, Trần Dung nghe thấy các nàng ở bên ngoài kêu lên: “Giám sát chặt chẽ một chút.”



“Vâng.”



Thời gian dần dần trôi qua.



Trần Dung ôm hai đầu gối ngồi trên tháp, nhìn cửa sổ ở mái nhà trên đỉnh đầu kia, cắn môi không ngừng suy nghĩ.



Người như nàng vốn không phải đặc biệt thông minh, bằng không kiếp trước, dù thế nào cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.



Nàng ngồi ở chỗ này suy nghĩ tới tới lui lui, nhưng kế sách thoát thân gì

cũng không nghĩ ra. Hiện tại nàng chỉ có thể khẩn cầu, thiệp mời kia

không phải Nguyễn thị và Lý thị gây ra, bằng không, lúc này nàng thật

đúng là chạy trời không khỏi nắng.



Trần Dung đem mặt chôn ở hai

đầu gối, trong hoảng hốt, khuôn mặt của Vương Hoằng lại xuất hiện ở

trước mắt. Một đêm kinh hồn táng đởm hôm qua một lần lại một lần được

tái hiện trong đầu của nàng.



Đảo mắt, trời đã tối.



Trong nhà gỗ nhỏ đã tối đen không thấy rõ năm ngón tay, nếu không phải bên

ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng người nói, tiếng vui cười, Trần Dung cũng bị chính tiếng tim đập của mình làm điên mất.



Cũng không biết qua bao lâu, trên cửa sổ ở mái nhà dần dần có tinh quang xuất hiện, tiếng người nói dần dần tắt.



Lúc này, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.



Trần Dung nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng lao ra một bước, tiến đến cửa phòng nhìn qua.



Quả nhiên, tiếng bước chân kia hướng đến đây.



Tim Trần Dung đập trở nên dồn dập mà bối rối.



Chỉ chốc lát, tiếng bước chân xuất hiện ở cửa phòng. Sau đó truyền đến, là tiếng khóa mở ra.



Trần Dung bước nhanh trở lại tháp ngồi xuống.



‘Kẹt’ một tiếng, cửa phòng mở ra, ánh sao đập vào mắt.



Xuất hiện ở cửa phòng là hai tỳ nữ cùng hai hộ vệ cao lớn. Sau khi hai tỳ nữ liếc nhìn Trần Dung một cái, chuyển sang hai hộ vệ thấp giọng nói:

“Động tác mau chút.”



Động tác mau chút!


Trong tiếng cười lạnh, Trần Dung nghiến răng nghiến

lợi nói: “Ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta.” Giọng nói nàng có chút sắc

nhọn, có chút hận thù: “Hóa ra là tiện tì kia hại ta ? Tam ca, ta sẽ

không buông tha cho nàng ta!”



“Được được, muội đừng buông tha nàng ta.”



Trần Tam lang nở nụ cười hai tiếng, ý bảo xe ngựa tới gần Trần Dung



Hắn ló đầu, dựa sát vào xe ngựa của Trần Dung, thân thiết nói: “A Dung, mấy ngày nay thật đúng là làm khổ muội. Trở về xả giận rồi, tốt nhất muội

nên nghỉ ngơi vài ngày. Ta đã dặn dò đầu bếp nấu canh gà để tẩm bổ cho

muội.”



Trong xe ngựa, truyền đến giọng nói cảm kích của Trần Dung: “Tam ca, cám ơn huynh.”



Trần Tam lang ha ha cười.



Hắn lùi đầu về, ánh mắt liếc nhìn bóng người mơ hồ của Trần Dung trong xe

ngựa một cái, nhủ thầm: Không được, hiện tại không được gấp. Sự việc

kia, vẫn nên chờ nàng nghỉ ngơi một hai ngày rồi hẵng mở miệng.



Xe ngựa về tới Trần phủ.



Nó không chạy vào sân Trần Dung, mà là trực tiếp hướng tới sân viện của Trần Nguyên.



Chỉ chốc lát, xe ngựa liền ngừng lại.



Trần dung vừa mới bước xuống, một tiếng nức nở khe khẽ truyền đến. Chỉ thấy

tỳ nữ xinh đẹp kia quỳ gối trước mặt Trần Nguyên, hai tay bắt chéo sau

lưng, miệng bị bịt kín, tóc tai bù xù.



Trần Nguyên ngồi phía

trước nàng ta, mà Nguyễn thị cùng Lý thị đều cúi đầu, vẻ mặt vẻ xấu hổ

đứng ở phía dưới, vẫn không nhúc nhích.



Khi Trần Tam lang dẫn

Trần Dung đi tới, Trần Nguyên vội vàng đứng lên, hắn tiếp đón Trần Dung, thân thiết nhìn nàng, trầm giọng nói: “A Dung, đừng trách bá phụ.”



Trong giọng nói của hắn có chút nặng nề.



Lúc này hắn thật sự tức giận.



Trần Dung kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt Trần Nguyên biến thành màu đen, hai

mắt cũng phun lửa cháy. Dáng vẻ phẫn nộ kia thật đúng là không giống như đang ngụy trang.



Lúc này, Trần Nguyên đón nhận ánh mắt nàng, hắn nhìn thẳng nàng, lại nói: “A Dung, đừng trách bá phụ.”



Ngữ khí thực sự có vài phần thành ý.



Trần Dung cúi đầu, suy yếu nói: “Bá phụ nói quá lời.”



“Không nói quá lời.” Trần Nguyên thực phẫn nộ, hắn đi thong thả vài bước tại

chỗ, trầm giọng nói: “Chỉ xuất môn vài ngày trong nhà liền rối loạn. Mấy ngày nay……” Hắn thở hổn hển một hơi, đi nhanh vọt tới trước mặt tỳ nữ

kia, giơ chân dùng sức đá một cái.



Cú đá này, hắn dùng mười phần lực đạo. Lập tức tỳ nữ kia kêu thảm thiết một tiếng, lăn về phía sau,

ngay cả Lý thị và Nguyễn thị đứng phía sau lúc này cũng đồng thời run

rẩy, đầu cũng càng thấp.



Đá một cái còn chưa giải hận, Trần

Nguyên lại xông lên đá thêm cái nữa vào ngực tỳ nữ kia. “Phịch” một

tiếng, tỳ nữ bị đá mạnh, lập tức thân mình nghiêng đi, phun ra một búng

máu tươi, nhưng bị tắc lại ở miếng vải, cả miếng vải đều bị nhiễm đỏ

sẫm.



Mà Trần Nguyên còn đang sống chết tung chân đá, hắn vừa

dùng sức đá đánh, vừa rít gào như sấm: “Một đám đều không có mắt. A Dung là người các ngươi có thể động vào sao? Tiện nhân, tiện nhân, tiện

nhân!”



Tuy rằng Trần Nguyên không phải sĩ phu, nhưng cũng là

người đọc sách, cho tới nay, hắn luôn cố gắng biểu hiện ra vẻ tao nhã.

Nhưng một khắc này, hắn lại lộ ra sự hung dữ. Sự phẫn hận này, không

phải ngụy trang mà có.



Trần Dung nhìn về phía Nguyễn thị và Lý

thị co rúm người, đặc biệt là Lý thị, không khỏi thầm nghĩ: Hay là,

chuyện này thực sự chưa được Trần Nguyên cho phép?



Trần Nguyên

sống chết đá mấy cái, hắn dừng lại, không khỏi thở hổn hển. Một hồi lâu, hắn mới phất phất tay, nói với Trần Tam lang: “Nhất định A Dung rất mệt mỏi, mang nàng trở về, để nàng nghỉ ngơi một chút.”



“Vâng, phụ thân.”



Trần Dung vừa mới xoay người, phía sau nàng, tiếng rít gào lửa gận của Trần

Nguyên lại truyền đến: “Ngươi, đứng ở trong phòng cho ta, không được sự

cho phép của ta, làm sao cũng không cho đi!”



Nguyễn thị một hồi lâu mới thấp giọng trả lời: “Vâng.”



Tiếp theo, Trần Nguyên mắng: “Thật sự là mù rồi mà, con mẹ nó đúng là mắt

cẩu!” Mắng đến đây, hắn phẫn nộ quát: “Lôi nữ nhân này ra, nhốt ba ngày, ai cũng không được đưa cơm.”



Lúc này đây, là tiếng khóc của Lý thị đáp lời: “Phu chủ.” Giọng nói hạ xuống, nhưng không có cầu xin tha thứ.



Khi tiếng nói càng ngày càng nhỏ, Trần Dung càng ngày càng hiếu kỳ: Chẳng

lẽ đã xảy ra chuyện gì? Trần Nguyên lại vì mình xuất đầu lộ diện? Còn có vẻ giận tím tái mặt mày như thế?