Mị Công Khanh

Chương 104 : Ôm cây đợi thỏ

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Một lát sau, nàng nhẹ giọng hỏi: “Chàng thì sao? Chàng ở đâu?”



Vương Hoằng khẽ cười nói: “Ta ư, đương nhiên là thành Nam Dương. Nếu chỉ vì một thất phu người Hồ, Lang Gia Vương Thất vừa thấy phong thanh đã chạy, vậy rất mất mặt.”



Trần Dung nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Thiếp cũng ở lại thành Nam Dương.”



Vương Hoằng vẫn đưa lưng về phía nàng, thân hình bình ổn, nửa ngày, chàng ôn nhu hỏi: “Khanh khanh không sợ chết sao?”



Chết? Đương nhiên là sợ.



Trần Dung nói: “Lang quân cũng không sợ chết, A Dung sao dám sợ chết?”



Nói xong, nàng thật lâu cũng không thấy Vương Hoằng trả lời, không khỏi quay đầu nhìn.



Bốn mắt nhìn nhau, trong tích tắc, trong đôi mắt chàng kinh ngạc nhìn nàng xuất thần, mang theo sự mê ly……



Nhưng chỉ trong nháy mắt, chàng lại cười thản nhiên, Vương Thất lang cao hoa siêu nhiên, không nhiễm bụi trần một lần nữa trở lại thế gian.



Lúc này, phía sau xuất hiện lớp cát bụi bốc cao tận trời. Hơn mười lưu dân đứng ở bên đường, nhất tề chuyển mắt từ phía cửa thành ra phía sau.



Chỉ liếc mắt một cái, bọn họ liền bắt đầu thối lui, chốc lát, nhóm lui dân đã lui xuống hết, ngay cả thiếu niên kia cũng lùi rất xa, tò mò nhìn về phía bên này.



Xuất hiện ở trong mắt Trần Dung là hai trăm tráng hán mặc khôi giáp, thân hình cao lớn dũng mãnh dị thường. Các tráng hán này, hẳn chính là người phương bắc, hình thể một người có thể sánh với hai ba lưu dân.



Bọn họ đều nhịp giục ngựa mà lên, vây quanh xe ngựa.



Trần Dung quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng, thấy dường như chàng không để ý đến mới yên tâm.



Trong đó một tráng hán giục ngựa chạy ra, hắn hướng tới Vương Hoằng chặp hai tay, gọi: “Lang quân?”



Hóa ra là hộ vệ của Vương Hoằng? Trần Dung thầm nghĩ: Hóa ra bọn họ đều ở phía sau. Đến lúc này, Trần Dung mới nghĩ ra bản thân không hề hỏi qua Vương Hoằng, đêm qua, sao chàng có thể một mình xuất môn tìm kiếm mình, theo đạo lý, người của chàng không thể rời khỏi chàng được.


Hai hộ vệ này Trần Dung cũng biết, bọn họ là của hồi môn của Nguyễn thị, một đám đều có thân thủ tốt, lần trước Nguyễn thị đi về phía nam đó là bởi vì có bọn họ che chở mới lên đường bình an.



Nhìn hai hộ vệ bức người mà đến, nhìn đám người Bình ẩu bên cạnh co rúm lại, thét chói tai, khóc cầu cứu, Trần Dung dừng động tác.



Nàng không giãy giũa vô ích nữa.



Hai hộ vệ đi đến trước mặt nàng, thấy nàng không chạy thì dừng chân mà mặt khác bốn tỳ nữ lại vây quanh Trần Dung, các nàng áp chế Trần Dung, đẩy nàng một cái thật mạnh về phía trước, quát: “Đi thôi.”



Lý thị lắc mông đi trước, trên đường chanh chua nhục mạ, các nàng áp giải Trần Dung đi về phía sân viện của Nguyễn thị.



Chỉ chốc lát, đoàn người chậm rãi tiến nhập vào sân của Nguyễn thị. Vừa vào chính đường, một tỳ nữ đập một cái thật mạnh vào lưng Trần Dung, khiến nàng lảo đảo nghiêng về phía trước vài bước, suýt nữa gục xuống, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Quỳ xuống!”



Trần Dung không hề quỳ.



Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nguyễn thị ngồi trên chủ tháp, hai mắt âm trầm, đột nhiên nói: “Phu nhân, ngay cả Lang Gia Vương thị bỏ qua A Dung, nhưng Nhiễm tướng quân tất nhiên là còn nhớ kỹ A Dung. Nghĩ tới A Dung và phu nhân cũng không có cừu hận gì không giải được, phu nhân không cần lớn lối áp tải ta như thế?”



Lại một lần nữa, lời của nàng vừa thốt ra, tiếng cười sắc nhọn của Lý thị lại vang lên: “Chẳng lẽ A Dung ngươi còn có danh tiết sao? Ha ha, một đêm không về nhà, cũng không biết ngủ với mấy nam nhân, vậy mà còn trách ta gióng trống khua chiêng áp giải ngươi.”



Ngay lập tức, gương mặt Trần Dung tím hồng. Nàng quay phắt đầu trừng mắt nhìn Lý thị.



Tiếng quát nhẹ của Nguyễn thị truyền đến: “Vả miệng!”



Đầu tiên Lý thị ngẩn ra, đảo mắt gương mặt nàng ta đỏ bừng, nàng ta chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng tát trên mặt mình một cái, khóc lóc kêu lên: “Phu nhân!”



Nguyễn thị cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, uống một ngụm trà, chậm rì rì nói: “Trần thị ta cũng là thế gia công khanh trăm năm, loại lời nói thô tục không chịu nổi này, nhóm dân đen có thể nói, nhưng ngươi không thể nói.”



Lý thị vội vàng cúi đầu, đáp: “Vâng vâng.” Vừa đáp lời, nàng ta lại nhẹ nhàng đánh trên mặt mình vài cái.



Nguyễn thị quay đầu lại nhìn về phía Trần Dung.



Nhìn chằm chằm Trần Dung, trên gương mặt được bảo dưỡng mượt mà mang theo tươi cười.