Mị Công Khanh

Chương 103 : Ai đưa tới hoàng kim quan (quan tài dát vàng)

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Xe ngựa chậm rãi chạy đi.



Không biết vì sao, Trần Dung rõ ràng

cảm giác được, Vương Hoằng đánh xe rất chậm, chẳng lẽ, chàng biết tâm tư của mình, muốn lưu giữ thời khắc này thêm một ít ư?



Nghĩ đến đây, Trần Dung cười khổ một tiếng. Nàng kéo rèm xe xuống.



Nhưng vừa mới kéo xuống, nàng lại hối hận, liền xốc lên một góc rèm xe, nhìn về phía bóng dáng chàng.



Dần dần, xe ngựa chạy trên quan đạo.



Quan đạo kéo dài, cát bụi bốc thẳng lên trời. Một lát sau, Trần Dung phát

hiện, Vương Hoằng chỉ cho xe chạy trên quan đạo tầm hai khắc rồi đánh xe chạy vào một con đường nhỏ.



Trên con đường nhỏ, hai bên sườn

nước suối róc rách, rừng trúc xen kẽ, bởi vì đã vào mùa đông, cỏ dại khô héo cao đến tận nửa người, cỏ dại cùng khô đằng đan xen quấn quanh ở

trên rễ cây.



Hai bên đường nhỏ là mạch núi liên miên, xem ra,

nơi này đúng là rất ít khi có người qua lại, ngửa đầu nhìn quanh, đều

không thấy có hộ người ở.



Trần Dung kinh ngạc, nàng ló đầu ra hỏi: “Thất lang, chỗ này là đâu vậy?”



Vương Hoằng cũng không quay đầu lại, chàng lười biếng ngồi trên chỗ xa phu,

cho dù xe ngựa chạy qua làm bốc lên cát bụi, đã nhiễm bẩn áo trắng của

chàng, nhưng bản thân chàng vẫn giống như đang mặc hoa phục, tham gia

yến hội của Vương Thất.



Chàng mỉm cười, không chút để ý vung

roi, nói: “Là một con đường nhỏ, ít người quay lại, không có đồng ruộng, lưu dân cũng không thích.”



Trần Dung hiểu được ý của chàng, chàng là nói, con đường này thực an toàn.



Gánh nặng trong lòng nàng được buông bỏ.



Ngay khi nàng chuẩn bị tiếp tục hỏi, giọng nói thanh nhuận êm tai, tựa như

nước suối của Vương Hoằng lại vang lên: “Quanh con đường nhỏ này ta đều

quen thuộc.” Dường như chàng biết nàng muốn hỏi cái gì nên đã trả lời

trước.



Lời này Trần Dung có chút không tin, nàng giật mình, nhìn về phía bóng dáng của chàng.



Nhưng mà, nàng không mở miệng chất vấn. Nàng biết, cho dù là Nhiễm Mẫn, hay

là Vương Hoằng, bọn họ quyền cao chức trọng, loại người này không thích

lời nói của mình bị ai nghi ngờ, lại càng không thích phải giải thích
“Biết biết, tất nhiên tại hạ biết.” Giọng thiếu niên thanh thúy vang dội, hắn lớn tiếng nói: “Đêm qua, hai trăm người Hồ nâng một bộ hoàng kim quan

đột nhiên xuất hiện ở ngoài thành. Bọn họ kêu gọi vào trong thành, nói

cái gì: Tướng quân nhà gã ngưỡng mộ phong thái của Lang Gia Vương Thất,

vẫn muốn thân cận. Một lần trước ở thành Mạc Dương, Vương lang chưa cáo

từ mà đã rời đi, gã rất là thương tâm. Hiện tại nghe nói hắn ở thành Nam Dương nên đặc biệt dâng lên hoàng kim quan, nguyện cùng Vương lang hẹn

ước gặp lại.”



Thiếu niên lanh lợi, giọng nói thanh thúy, trí nhớ lại tốt, hắn nói một hơi, thở dốc một chút, rồi tiếp lời: “Người Hồ còn nói, Mộ Dung tướng quân nhà bọn họ đã vì Vương lang chuẩn bị tốt dây

vàng áo ngọc, ngọc y đẹp đẽ quý giá, chế tạo không dễ, vạn lần mong

Vương lang đừng cự tuyệt. Nói xong những lời này, người Hồ buông quan

tài, nghênh ngang rời đi.”



Lần này, Trần Dung và Vương Hoằng đã hoàn toàn hiểu ra.



Vương Hoằng cười cười.



Chàng vừa cười, dung hoa động lòng người, trước mắt thiếu niên choáng váng, ngắm đến ngây người.



Vương Hoằng cười khẽ, nheo lại hai mắt, thản nhiên nói: “Vì thế, sáng nay,

Nam Dương vương phát hiện đoàn xe của Lang Gia Vương thị chúng ta muốn

rời đi?”



“Đúng vậy, đúng vậy.” Trên gương mặt ngây ngô kia của

thiếu niên hiện lên một chút thất vọng, nhưng mà đảo mắt, hai mắt hắn

lại sáng ngời, tràn ngập tin tưởng: “Vừa rồi người nọ đều nói, Lang Gia

Vương thị sẽ không làm ra loại chuyện lâm trận bỏ chạy này. Bọn họ đi là để đến Kiến Khang tìm vệ binh. Về phần Vương Thất lang, với hơn phân

nửa tinh binh của Vương gia thì sẽ ở lại thành Nam Dương. Còn có một

người nói, nếu Mộ Dung Khác muốn Thất lang nhà hắn, nếu Thất lang nhà

hắn muốn rời khỏi thành Nam Dương, Mộ Dung Khác sẽ không còn cảm thấy

hứng thú với thành Nam Dương nữa. Nam Dương vương không chịu cho bọn họ

đi, mới là người có ánh mắt thiển cận.”



Vương Hoằng cười, chàng nói cảm tạ, sau khi để thiếu niên rời đi, ngẩng đầu, thản nhiên nhìn đám người kia.



Lúc này, chàng nghiêng người về phía sau, tới gần Trần Dung, mỉm cười gọi: “A Dung.”



Trần Dung ngẩn ra, vội vàng đáp: “Vâng.”



Giọng nói của Vương Hoằng cực kỳ ôn nhu: “Nếu nàng muốn rời khỏi thành Nam

Dương, vậy nên đi trong hai ngày nay thôi. Hết thảy ta đều đã an bài.”



Trần Dung thật không ngờ, sau khi chàng biết được tin tức này, trước tiên nghĩ đến là để mình bình an rời khỏi thành Nam Dương.



Nàng nhìn chàng, hai gò má ửng hồng, một chút cảm kích cùng yêu say đắm lại tràn dâng nơi đầu mày cuối mắt.