Mị Công Khanh

Chương 102 : Thất lang, xin chàng đâm một kiếm sau lưng thiếp!

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Tóc xõa xuống trên trán Trần Dung, nàng ôm ngực, hít sâu một hơi.



Khẩu khí có chút chua sót.



Chậm rãi, Trần Dung ngẩng đầu lên.



Trong nắng sớm, nàng ngẩng đầu nhìn chàng, mắt to quyến rũ sáng ngời, nghiêm túc ngắm nhìn chàng.



Ánh mắt này đặc biệt nghiêm túc, đặc biệt xa xôi.



Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, khiến Vương Hoằng khẽ nghiêng đầu, để mặc tóc dài xẹt qua gương mặt tuấn mỹ trắng trẻo: “Sao vậy?”



Khuôn miệng nhỏ nhắn của Trần Dung khẽ hé, nửa ngày, lại một lần nữa ngậm

lại, nàng nhìn chàng, cười rạng rỡ, có chút ngây thơ, cũng có chút

nghiêm túc cất giọng nói: “Ông trời trêu đùa A Dung mà, cả đời này, sợ

là sẽ không viên mãn rồi.”



Vương Hoằng ngẩng đầu, bất tri bất giác, tay phải chàng chống lên tháp, tao nhã ngồi thẳng thân hình.



Chàng nhìn Trần Dung chăm chú, chậm rãi nhếch môi cười, hai mắt nheo lại: “A Dung đây là có ý tứ gì?”



Trần Dung ngẩng mặt, si mê nhìn chàng. Đây là chân chính si mê, là đem một

người ghi tạc trong lòng, chỉ là nhìn chàng, nàng đã cảm thấy thỏa mãn,

chỉ là tới gần chàng, nàng không thể cưỡng lại mà si mê chàng.



Nàng dùng ánh mắt si mê nhìn Vương Hoằng, môi anh đào rung động, cười nói: “Không có ý gì cả.”



Vương Hoằng vẫn híp hai mắt nhìn nàng chăm chú.



Thông minh như chàng tất nhiên là hiểu được ý tứ của Trần Dung. Nàng rõ ràng

là nói cho chàng biết, cho dù nàng thương chàng đến tận xương, cho dù

nàng luyến chàng như si, lòng của nàng vẫn rất tỉnh táo, nàng thật sự

biết rõ rằng nàng không xứng với chàng, nàng sẽ không chiếm được chàng…… Cả đời này của nàng, cũng sẽ không cùng chàng ở chung một chỗ, cho nên, cuộc đời của nàng sẽ không viên mãn.



Trên đời này sao lại có nữ lang như thế? Tuổi còn trẻ, tính tình nóng nảy dễ xúc động, nhưng nàng

lại luôn có sự thong dong cùng lõi đời, thậm chí, tang thương của một

trí giả!



Trong một thân thể kích tình tỏa ra bốn phía, sao có thể cân nhắc lạnh lẽo tĩnh lặng gần như tàn khốc như thế?



Vương Hoằng cười nhợt nhạt.



Chàng rũ hai mắt, áo trắng như tuyết, dựa vào vách xe bên trái. Ngay trong

chớp mắt khi chàng nghiêng người kia, tóc đen như mực phủ lênv ạt áo

trắng tinh.



Lúc này chàng đắm chìm trong nắng sớm, dưới gió mát, rõ ràng phía sau chính là vách núi đơn sơ không thể đơn sơ hơn, rõ ràng đang ngồi trong xe ngựa, nhưng chàng lại tao nhã cao quý, như ngồi giữa hoa viên.



Chàng rũ hai mắt, ngón tay thon dài trắng trẻo chậm

rãi vuốt ve bầu rượu, cười nhợt nhạt, chậm rì rì cất giọng nói: “Ý của A Dung có phải muốn nói cho ta biết, một khi trở lại thành Nam Dương,

nàng vẫn là nàng, ta cũng vẫn là ta hay không. Việc nơi đây, chỉ giống


Vương Hoằng nghiêng đầu, tùy ý để tóc xõa che khuất hai tròng mắt, nhìn theo nàng cách chàng càng ngày càng xa.



Chỉ chốc lát, Trần Dung đi tới cửa khe núi, nàng hướng ra ngoài nhìn xung

quanh, hỏi: “Thất lang, người của chàng đâu? Sao bọn họ không tới đây

tìm chàng?”



Vương Hoằng nhảy xuống xe ngựa, chàng tao nhã tiêu

sái đi đến phía sau nàng, cũng hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, sau

đó từ từ cười nói: “Ta sẽ giục ngựa, lên xe đi, chúng ta tự trở về Nam

Dương.” Chàng không giải thích với Trần Dung về việc nhân thủ.



Trần Dung không nghĩ nhiều, nhưng nàng vừa nghe chàng sẽ đánh xe, còn nghe

thấy chàng nguyện ý vì chính mình mà làm xa phu mà nhất thời mở to hai

mắt.



Nàng quay phắt lại, ánh mắt phát sáng nhìn chàng, vui mừng

kêu lên: “Chàng biết đánh xe sao?” Mắt to nheo lại, nàng khanh khách

cười nhìn về phía xe ngựa.



Chỉ hai ba bước đã ngồi lên toa xe,

Trần Dung vui mừng kêu lên: “A, Vương Thất lang đánh xe cho thiếp! Vương Thất lang làm xa phu cho Trần Dung thiếp đây!”



Giọng nói vừa thanh thúy lại vang vọng, cực kỳ khoái hoạt.



Vương Hoằng nghe thấy tiếng cười, tiếng kêu nháo của nàng, cười khổ một cái, đi về phía xe ngựa.



Khi roi ngựa của chàng giơ lên, con ngựa kia liền cất bước, hướng ra phía ngoài.



Xe ngựa ra khe núi, hướng tới quan đạo.



Đi được một lúc, Vương Hoằng không nghe thấy tiếng Trần Dung nói chuyện, chàng không khỏi quay đầu lại.



Chàng đối diện với ánh mắt si ngốc của nàng, nhưng mà lúc này trong si mê của nàng mang theo ngẩn ngơ, mang theo đắc ý, mang theo hiếu kỳ nói không

nên lời.



Ánh mắt nàng trống rỗng nhìn chàng, thì thào, lặp đi lặp lại một câu: “Lang Gia Vương Thất đánh xe cho thiếp ư?”



Trong giọng nói lộ vẻ không dám tin! Hoàn toàn không dám tin.



Quả thật, chuyện này, mặc kệ nói cho ai nghe, chỉ sợ ai cũng không thể tin

tưởng. Ở thời đại này, mặt mũi quý tộc hơn xa sinh mệnh! Có câu “Thượng

phẩm thì không có hàn sĩ, hạ phẩm thì không có sĩ tộc.” Ở thời đại này,

giai tầng cao thấp phân biệt rõ ràng, giống như một ngân hà trăm ngàn

năm qua không có người nào vượt qua được.



Mà hiện tại, thiên chi kiêu tử của Lang Gia Vương gia lại nguyện ý làm xa phu cho tiểu thứ nữ

hàn vi ti tiện như nàng. Cho dù là tạm thời bất đắc dĩ, nếu truyền ra

ngoài cũng là một việc long trời lở đất.