Mị Công Khanh

Chương 101 : Động tình

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trong khe núi, Trần Dung co rúm lại, giống như Thượng tẩu, vẫn không hề

nhúc nhích. Tuy rằng bọn họ không hiểu biết gì về chiến sự nhưng ở thời

điểm này cũng có thể cảm giác được không khí bất đồng. Đặc biệt mấy trăm vó ngựa đồng thời chạy tới khiến côn trùng ngừng kêu, dã thú ngừng hú,

làm cho bọn họ cảm giác được một vẻ xơ xác tiêu điều.



Không dám nói lời nào, không dám nhúc nhích, mỗi một tích tắc đều trôi qua rất chậm.



Trần Dung trợn to hai mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm chỗ tối đen phía trước.



Lúc này bọn họ đã nhét mảnh vải vào miệng ngựa, chỉ có như vậy, chỗ bọn họ ẩn thân mới không bị ai phát hiện.



Đúng lúc này.



Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân vang lên!



Tiếng bước chân này trong đêm tối trầm trọng như núi, xơ xác tiêu điều bước đến!



Sắc mặt Trần Dung tái nhợt, không khỏi thầm nghĩ: Hay là, đám đạo phỉ đã

tìm được chúng ta? Vốn đây là chuyện không có khả năng, nhưng lòng của

nàng rất rối loạn, thật không có cách nào để trở nên tỉnh táo cân nhắc.



Tiếng bước chân càng ngày càng gần!



Người đó đúng là bước đến từ khe núi đối diện.



Trán Trần Dung đầm đìa mồ hôi, Thượng tẩu nhích về phía sau, dựa sát vào

nàng, hạ giọng run rẩy: “Nữ… nữ lang, là đi về phía chúng ta.”



Trong giọng nói của lão tràn ngập tuyệt vọng.



Trần Dung muốn phủ nhận, nhưng mà, nàng rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân kia đã sắp tới gần khe núi.



Thật sự bị phát hiện rồi!



Mặt Trần Dung trắng bệch như tờ giấy!



Đúng lúc này, Thượng tẩu khàn khàn nói: “Nữ lang, để nô xem xem có thể chạy

trốn hay không!” Lão nghĩ lão cũng chỉ là một người gần đất xa trời, sớm hay muộn sẽ phải chết. Nữ lang không giống thế, nàng còn quá trẻ, quan

trọng nhất là nàng là một tiểu cô mỹ mạo. Mặc kệ rơi vào bất luận tay kẻ nào, nàng không phải chết thì chính là sống không bằng chết!



Nghĩ như vậy, lão có thêm dũng khí, trong khoảng thời gian ngắn lão cảm thấy bản thân cũng trở nên cao lớn hơn.



Cũng không chờ Trần Dung trả lời, Thượng tẩu nhảy xuống xe ngựa, phóng ra bên ngoài.



Trong nháy mắt, lão đã chạy tới chỗ khe núi.



Vừa ló đầu ra xem xét, lão trông thấy cách đó hơn trăm bước tuy rằng bóng

dáng hơi mơ hồ, nhưng người đến đúng là một hán tử cao lớn cường tráng.

Phía sau hán tử kia cắm một cây đuốc, ánh lửa bập bùng khiến bóng người

hán tử cao lớn mà đáng sợ!



Mà người này đang đi về phía khe núi. Cách chỗ hán tử rất xa là khung cảnh tối tăm mà mơ hồ, dường như có vô

số người ngựa mai phục trong đó.



Người nọ chắn ở trên đường ngay trước cửa khe, nếu đánh xe ra, vậy chính là rơi thẳng vào trong cạm bẫy đã sớm bố trí tốt.



Nghĩ đến đây, Thượng tẩu cắn răng một cái, quay đầu khẽ nói với Trần Dung:

“Nữ lang, bảo trọng!” Lời vừa dứt, lão đã lao ra một bước.



Bước chân của Thượng tẩu nặng nề, lão chạy về phía ngược lại với khe núi.



Ngay lúc lão vừa bỏ chạy vừa quay đầu nhìn lại, quả nhiên, hán tử cao lớn

kia vì lão bỏ chạy mà kinh động. Người nọ quay đầu nhìn lão, khẽ quát

một tiếng, “Ai?” Ngữ khí nặng nề, mang theo cảnh giác chỉ quân sĩ mới

có.



Thượng tẩu cố ý chạy lên trên núi, khi chạy trốn, tiếng đá vụn vang vọng bầu trời đêm.



Quả nhiên, người nọ ngừng gọi, cất bước, nhanh chóng đuổi theo.



Hắn đuổi theo, phía sau hắn cũng không có đồng bọn! Nữ lang tạm thời được an toàn.



Nghĩ đến đây, gánh nặng trong lòng Thượng tẩu được buông bỏ, lão bắt đầu

liều mạng chạy về phía trước. Ở phía sau, hán tử kia bởi vì quá mức cao

lớn mà có chút chậm chạp, đuổi theo mấy chục bước đã cách càng ngày càng xa.



Thượng tẩu vừa lao ra, tim của Trần Dung như chìm xuống tận đáy cốc.



Ngay lập tức, tay phải nàng cầm roi ngựa, tay trái cầm trâm cài, mở to hai mắt, không hề chớp nhìn khoảng tối đen phía trước.



Phía trước vô cùng yên tĩnh. Chỉ có tiếng bỏ chạy càng ngày càng xa.



Chẳng lẽ, Thượng tẩu đã thành công dẫn dụ người rời đi rồi ư?



Nghĩ đến đây, Trần Dung bình tĩnh hô hấp, nàng chậm rãi đi xuống xe ngựa, thử bước ra bên ngoài.



Trên đỉnh đầu có rất nhiều sao, tinh quang nhàn nhạt khiến cho trời đất không hề hoàn toàn tối tăm.



Nàng đi từng bước một, hướng tới chỗ khe núi.



Trời không quá mờ quá tối, nàng đi ra vài bước, trên chân cũng không biết

giẫm phải cái gì, suýt nữa té ngã trên đất. May mắn mũi roi chống xuống

đất mới có thể giữ vững cơ thể.



Trần Dung chống mũi roi, vội vàng đứng dậy.



Nàng khó khăn đứng dậy, cả người liền cứng đờ lại.



Ở lối vào khe núi xuất hiện một bóng dáng màu trắng, dưới tinh quang,
Lập tức nàng đi nhanh vài bước, vội vàng nói: “Có phải tay bị tê rần hay

không?” Nàng ngủ trong lòng chàng, tay chân tê mỏi nửa ngày, vậy tay

chàng đặt bên dưới khẳng định càng tê mỏi hơn.



Vừa nói, nàng vừa vươn tay trái không bị đau về phía chàng, nhưng tay trái vừa vươn ra,

nàng liền nghĩ tới cái gì đó, lại vội vàng đổi thành tay phải.



Đúng lúc này, Vương Hoằng vẫn cười yếu ớt, tay phải chậm rãi xoa hai má nàng.



Tay chàng như gió xuân, mơn trớn khuôn mặt của nàng.



Sau đó, gương mặt chàng bĩnh tĩnh, vươn tay sờ tay trái nàng.



Chàng đem tay trái nàng nắm ở trong lòng bàn tay.



Cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé tinh tế trắng nõn mịn màng trong lòng bàn tay

mình, bàn tay này thật sự rất đẹp, trên ngón tay còn có vài xoáy nho

nhỏ.



Ánh mắt chàng chuyển về phía ngón trỏ của nàng.



Nơi đó, có một vết thương, da thịt bị rách, máu tươi đã ngừng.



Chàng chậm rãi cúi đầu xuống.



Chàng hạ thấp bạc môi, nhẹ nhàng đặt lên ngón trỏ bị thương kia, khi đôi môi

ấm áp chạm vào đầu ngón tay, Trần Dung trở nên run rẩy.



Vương Hoằng ngẩng đầu.



Chàng cứ như vậy mút ngón tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng. Trong nắng sớm, đôi

mắt chàng sáng ngời cao xa, lại lộ ra một loại quyến rũ làm cho Trần

Dung tâm hoảng ý loạn.



Đặc biệt, giọt sương trên tóc chàng

nghịch ngợm rơi xuống chiếc mũi thẳng của chàng, có một giọt còn theo

động tác chàng rơi xuống, thấm nhập vào trong làn môi của chàng……



Ngay lập tức, mặt Trần Dung đỏ bừng.



Nàng gục đầu xuống, ánh mắt hướng về phía trước rồi ngẩng đầu, xấu hổ nhìn chàng, nàng cất giọng yếu ớt: “Đừng như vậy.”



Giọng nói mềm mại, hai chân cũng mềm nhũn.



Tim đập như đánh trống.



Vương Hoằng biết nghe lời dời môi đi.



Khi môi của chàng dời đi, một tia chỉ bạc theo đầu ngón tay nối với môi chàng, dưới ánh mặt trời lóng lánh tỏa ra quang mang.



Chân Trần Dung đã hoàn toàn mềm nhũn. Nàng ngã vào trong lòng chàng, thì thào nói: “Đừng, đừng như vậy……”



Nàng kỳ thật không biết chính mình đang nói cái gì.



Nàng chỉ biết, giờ phút này Vương Hoằng đặc biệt mê người, đặc biệt khiến

nàng mặt đỏ tai hồng, đặc biệt làm nàng xao động. Xao động thậm chí mãnh liệt, làm cho bên dưới nàng trào ra cảm giác nóng nực xa lạ!



Hai thế làm người, Trần Dung vẫn là thân xử nữ, chỉ biết rằng lúc này chính mình thực xa lạ, nàng dường như muốn chàng làm gì đó, tốt nhất là đem

nàng nhập vào trong cơ thể chàng, tốt nhất là…… Nàng không dám nghĩ tới

nữa.



Vương Hoằng vươn tay đỡ nàng.



Chàng cúi đầu, ôn nhu nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch, nhợt nhạt mà cười, hỏi với giọng thân

thiết: “A Dung không khoẻ ư? Tại sao mặt đỏ như thế, người cũng rất nóng nữa?”



Giờ phút này, ánh mắt chàng thuần khiết, thân thiết như thế!



Cho dù Trần Dung vẫn là nữ tử khuê các, không có ai từng nói cho mình biết, nhưng lúc này nàng cũng biết nguyên nhân dị thường của mình.



Lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ hồng từ lỗ tai đến tận gáy.



Nàng vội vàng lui người về phía sau. Sau đó, nàng xoay người, đưa lưng về

phía chàng, cúi đầu, xấu hổ không thôi, nói với giọng tự trách: “Đúng,

đúng là thân thể không khoẻ, khả năng bị bệnh rồi.”



Nàng nghe thấy là tiếng rót rượu.



Trần Dung kinh ngạc quay đầu.



Nàng đối mặt với Vương Hoằng tươi cười yếu ớt, nét mặt có dính vài giọt

sương. Chàng đang cúi đầu, tao nhã rót đầy rượu vào hai chén.



Động tác của chàng tao nhã như thế, tươi cười của chàng ung dung như thế.

Đây là một loại ung dung hàm chứa quý khí kim mã ngọc đường, đây là một

loại cao cao tại thượng không thuộc về khói lửa nhân gian.



Trần

Dung ngẩng mặt, si ngốc nhìn chàng, đột nhiên phát hiện tâm của mình

đang dần dần trầm luân, trầm luân…… Đột nhiên, nàng nghĩ rằng: Nếu trên

thế gian có một tình yêu sẽ làm nữ nhân hạ thấp giống như một lớp bụi

bặm, tất là vì nữ nhân kia yêu thương nam nhân trước mắt này.



Nếu nói, yêu Nhiễm Mẫn sẽ làm người ta cảm thấy tuyệt vọng, vậy yêu thương

nam nhân trước mắt này sẽ làm cho người ta cảm thấy hoàn toàn hèn mọn!



Dần dần, Trần Dung rũ hai mắt, dần dần, nàng vươn tay đặt lên ngực mình.