Mị Công Khanh

Chương 100 : Người mời là chàng mà người cứu vớt cũng là chàng

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Văn sĩ trung niên kia vừa ngâm tụng, vừa cười vui sướng.



Tay

Trần Dung nâng túi hương, trong lòng rối loạn. Đây chính là tư tình trao nhận, trước kia nàng còn có thể nói, thân cận với Vương Thất lang là vì bảo vệ bản thân, nhưng lần trước nhận ngọc bội của chàng, lần này lại

nhận túi hương của chàng, vậy chẳng phải là nói, bản thân đã nhận định

lang quân là chàng sao?



Hai tay nàng đều đang run rẩy, một bàn

tay muốn nàng đem túi hương thu vào trong lòng, chàng là Lang Gia Vương

Thất, ngay cả làm thiếp của chàng, cả đời này có chạy cũng không thoát

khỏi vinh cảnh phú quý. Tay kia thì lại đang chống cự, Lang Gia Vương

thị thì thế nào? Nàng xứng đôi sao? Không xứng, tự rơi vào tương tư, hậu quả kia, kiếp trước không phải nàng đã chịu qua rồi sao?



Vừa

nghĩ đến kiếp trước, cảm giác chỉ là cảnh trong mơ cũng rơi lệ, đủ loại

khát vọng sâu trong nội tâm trong nháy mắt biến mất hầu như không còn

chút gì.



Nhìn thấy văn sĩ trung niên kia xoay người rời đi, Trần Dung nhảy xuống xe ngựa, chạy về phía hắn. Nàng chạy tới phía sau hắn,

đem túi hương kia đặt vào trong tay hắn, vội vàng thi lễ, run giọng nói: “Trần thị A Dung là người hèn mọn, sao xứng nhận vật Thất lang mang

theo bên mình? Quân vẫn nên cầm lại đi.” Nói tới đây, nàng cũng không

ngẩng đầu lên, xoay người trở về xe ngựa, rõ ràng là cự tuyệt người ta

nhưng nàng dường như lại đang chạy trối chết.



Văn sĩ trung niên

kia nhướn mày, kinh ngạc nhìn bóng dáng của nàng, sau một lúc lâu cúi

đầu nhìn túi hương, ha ha cười, khẽ nói: “Trên đời này lại có nữ lang

thờ ơ với Thất lang ư? Đúng là thú vị.” Rồi hắn xoay người bước vào

trong điện.



Xe ngựa khởi động.



Ngoài xe, Thượng tẩu đứng ở bên ngoài, cũng không biết Vương Nghi từng đề cập kết thân với Trần

Công Nhương liền than thở: “Lang Gia Vương Thất này cũng không biết suy

nghĩ cái gì, vừa không nguyện ý nạp nữ lang nhà ta, lại đưa túi hương,

chẳng lẽ chỉ muốn chơi đùa một chút thôi sao?”



Tiếng than thở

của lão truyền vào trong tai Trần Dung. Lúc này Trần Dung ngơ ngác ngồi

trên tháp, hai tay đan vào nhau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh diễm nhất thời sáng ngời dị thường, nhất thời lại lộ ra uể oải, rõ ràng là mặt hồ mùa xuân bị khuấy đảo……



Xe ngựa chạy ra phía ngoài.



Trong tiếng bánh xe lạo xạo chạy trên lớp tuyết đọng, ánh tuyết trắng bạch,

trăng sáng chiếu rọi cả bầu trời xuyên thấu qua góc rèm xe chiếu vào

trên mặt, trên người Trần Dung.



Cũng không biết qua bao lâu,

nàng kéo rèm xe ra, để gió lạnh thấu xương thổi bay ma tâm loạn như tơ,

thổi đi đỏ ửng trên mặt. Dần dần, hai mắt của nàng khôi phục vẻ bình

tĩnh.



Xe ngựa chạy về phía cửa hông.



Nhìn cổng vòm ở đại môn kia, Trần Dung đột nhiên nói: “Tẩu, ra đại môn đi.”



“Vâng.” Thượng tẩu lên tiếng, điều khiển xe ngựa chạy ra phía cửa chính.



Lão vừa điều khiển xe vừa tò mò quay đầu nhìn về phía Trần Dung. Dưới ánh

trăng, trong tuyết quang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, môi nàng mím thành một đường, có vẻ vô cùng quật cường, lão liền quyết tâm áp chế

hiếu kỳ, không mở miệng hỏi.



Từ cửa hông chạy tới cửa chính ước chừng mất nửa canh giờ.



Trong nửa canh giờ này, trên mặt Trần Dung sắc xấu hổ vui mừng đã biến mất, ánh mắt hoàn toàn trở nên bình thản.



Khi xe ngựa chạy đến gần cửa chính, Trần Dung ló đầu, nhìn về phía mấy

người hộ vệ gác cổng. Chỉ chốc lát, nàng đã thấy Trương Hạng mặc quần áo thanh sam, đoan chính ôn hòa đứng ở gần đó.



Xe ngựa chậm rãi tới gần.



Mọi người nghe thấy tiếng bánh xe thì đồng thời quay đầu nhìn. Nhìn thấy là Trần Dung, có mấy người, mắt đều sáng ngời.



Trong số mấy người này, bao gồm cả Trương Hạng, hắn không chuyển mắt nhìn

Trần Dung, khóe miệng mỉm cười, trong ánh mắt mang theo tán thưởng.



Trần Dung cũng nhìn lại hắn.



Ngay khi Trương Hạng có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng, Trần Dung chậm rãi thản nhiên tươi cười với hắn. Nụ cười này thật sự quyến rũ cùng minh

diễm.



Kiếp trước, Trần Dung đã ngồi trước gương đồng luyện qua

vô số lần, một lòng thầm nghĩ dựa vào tươi cười này để thay đổi ác cảm

của Nhiễm Mẫn đối với nàng. Đây là tươi cười nữ nhân dụ hoặc nam nhân.



Trương Hạng rõ ràng ngẩn ngơ, hắn yên lặng nhìn về phía Trần Dung. Ngay khi xe ngựa của Trần Dungdựa vào hắn càng ngày càng gần, hắn đột nhiên cúi đầu xuống, lui về phía sau nửa bước. Chỉ cần nửa bước, hắn đã trốn ở phía

sau một hộ vệ cao lớn, ngăn cách tầm mắt Trần Dung nhìn về phía hắn.



Trần Dung ngẩn ra, chậm rãi rũ mắt, rụt đầu vào.



Xe ngựa chạy ra cửa chính.



Sau khi đi ra đại môn vài chục bước, Trần Dung quay đầu nhìn lại, vẫn là

một đám hộ vệ cao lớn cùng một mảnh góc áo của Trương Hạng. Nhìn góc áo

kia, Trần Dung cười khổ, vô lực thầm nghĩ: Ta quá nóng vội rồi. Chỉ sợ

nụ cười kia của ta chẳng những không làm cho hắn có cảm tình, ngược lại

còn có thể tăng thêm vài phần nghi hoặc cùng khinh thường. Ngẫm nghĩ,

Trần Dung thở dài một tiếng, đột nhiên cảm thấy mất hứng.



Thượng tẩu nghe thấy nàng thở dài, không khỏi nghiêng đầu hỏi: “Nữ lang, không khoẻ sao?”



Trần Dung cũng không quản lão có nhìn thấy hay không, chỉ khẽ lắc đầu.



Xe ngựa chạy đi, trong đêm tối tạo nên tiếng nhạc tịch mịch.



Lúc này, Thượng tẩu thấp giọng nói: “Nữ lang, nếu Thất lang cố ý, người vẫn nên gả cho ngài đi, tin tưởng ngài sẽ che chở người, sẽ không để thê tử về sau của ngài khi dễ người đâu.” Nói thì nói như vậy nhưng trong

giọng nói của Thượng tẩu đã có sự mờ mịt không đáng tin.



Vốn,

lão nghĩ rằng Trần Dung sẽ không trả lời, không ngờ một lát sau, giọng

nói khàn khàn của Trần Dung truyền đến: “Làm thiếp của chàng không bằng

gả cho Nhiễm tướng quân làm thê.”



Thượng tẩu lập tức đáp: “Nữ

lang cân nhắc cho kỹ, Nhiễm tướng quân là gia tộc chuẩn bị cho A Vi, nếu người đoạt lấy sẽ chọc giận gia tộc, về sau có chuyện gì thì sẽ không

được che chở nữa.”



Lại một lần nữa, lão nghĩ rằng Trần Dung sẽ

không trả lời, nhưng giọng nói khàn khàn của Trần Dung vẫn truyền đến:

“Ta sẽ không, tẩu, ta sẽ không.” Trong giọng nói khàn khàn có chua sót.



Xe ngựa về tới Trần phủ.



Ngày hôm sau quả nhiên là một ngày nắng. Tuyết đọng đang nhanh chóng hòa tan. Bốn năm ngày tiếp theo vẫn là ngày nắng.



Mấy ngày nay, Trần Dung vẫn ở trong sân của mình, nửa bước không ra.



Một ngày, một tỳ nữ chạy tới, thi lễ với Trần Dung, cười nói: “Nữ lang, bên ngoài có người đưa tới thiệp mời.”



Thiệp mời ư? Trần Dung mỗi ngày đều nhận được thiệp mời, nàng vươn tay lấy

qua, tùy ý thoáng nhìn. Vừa thoáng nhìn, nàng lại bị giật mình.



Mặt trên có một hàng chữ cực kỳ tú dật: “Giao giữa giờ ngọ và giờ mùi, bên

bờ hồ phía bắc, chếch bên sườn núi, từng hẹn ước với khanh, mong khanh

lại tới!”



Là Vương Thất lang! Nhất định là Vương Thất lang! Trần Dung chưa từng thấy bút tích của Vương Thất lang, nhưng mà từng ước hẹn với nàng bên bờ hồ phía bắc, chỉ có một mình chàng mà thôi.



Tim Trần Dung lại không chịu khống chế mà nhảy nhót.



Mấy ngày nay, tuy rằng nàng đóng cửa không ra, nhưng vừa yên tĩnh sẽ nghĩ

đến gương mặt tuấn mỹ cao xa, đôi mắt mang theo ý cười nhợt nhạt kia.



Trần Dung áp chế cảm giác thả lỏng trào ra từ đáy lòng, từ sau khi cự tuyệt

túi hương của chàng, nàng nghĩ rằng mình không bao giờ gặp lại chàng

nữa, nỗi phiền muộn giờ lại trở thành hư không.



Nàng đứng phắt dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lớn tiếng gọi: “Tẩu, chuẩn bị xe!”



Nàng vừa mới kêu gọi, Bình ẩu liền ló đầu lại đây, hỏi: “Nữ lang muốn xuất môn sao?”



Trần Dung do dự một chút, nàng cúi mắt nhìn thiếp mời trên tháp, vươn tay

lướt qua hàng chữ trên đó, lúc này sắc mặt nàng khi trắng khi đỏ, hiển

nhiên đang giãy giụa.



Tận nửa ngày sau, nàng chậm rãi ngẩng đầu, đáp: “Đúng, ta muốn xuất môn.” Nói ra những lời này, nàng liền lấy tay

đặt tại ngực, thì thào nói: “Cứ cố kỵ trước sau, còn sống cũng không có

gì thú vị.”



Bình ẩu kinh ngạc nhìn Trần Dung tự nói thầm, tò mò, bà nhìn thoáng qua thiếp mời trên tháp. Tuy là nô bộc, nhưng Bình ẩu

chuyên môn hầu hạ Trần Dung, phó dịch bên người cũng là mặt mũi của quý


Thời điểm im lặng như thế, trên núi không ngừng truyền đến tiếng dã thú tê

rống, côn trùng chít chít không ngừng, từng đợt gió lạnh thổi tới, dường như mang theo một loại động tĩnh giống như hô hấp của con người.



Càng nghe, Trần Dung càng sợ hãi.



Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Thượng tẩu: “Nữ lang, người sợ sao?”



Giọng nói của lão cũng có chút run run.



Tuy rằng Thượng tẩu đã lớn tuổi, nhưng lão là nô sinh ra trong gia đình, từ nhỏ ở Trần phủ nên chưa trải qua sóng gió.



Lập tức, Trần Dung thấp giọng trả lời: “Ta không sao.”



Dừng một chút, nàng phân phó: “Đừng nói nữa, nghe đi, không phải là tiếng vó ngựa chứ?”



Trong sự im lặng, Thượng tẩu một lát sau trả lời: “Không có đâu.”



“Vậy ư.” Trong câu trả lời của Trần Dung tràn ngập cảm giác không biết là mất mát hay là thả lỏng.



Lúc này Trần Dung cũng không biết, trong thành Nam Dương có tầm hai trăm hộ vệ vây quanh một chiếc xe ngựa chạy về phía chỗ cửa thành.



Ngoài xe ngựa, một người dựa tới gần, thấp giọng nói với người trong xe ngựa: “Lang quân, cũng chỉ là lời đoán mò của một lão bộc phụ, bởi vì chút

việc nhỏ mà dùng một tấm lệnh bài của Nam Dương vương, thật sự không

đáng.” Từ sau ngày biết người Hồ muốn đi về phía nam, trời vừa tối đen,

cửa thành bốn phía đều đóng chặt, bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào. Chỉ có rất ít gia tộc như Vương thị, mới có thể có được ba tấm lệnh

bài, có được ba lượt cơ hội ra vào thành Nam Dương vào ban đêm. Ngay như Trần phủ, cũng chỉ có một tấm lệnh bài.



Một lát sau, một giọng

nói thanh nhuận êm tai thản nhiên trả lời: “Không phải đoán mò. Ta không hề gửi thiệp mời cho nàng.” Người nói chuyện, đúng là Vương Hoằng.



Ngay lập tức, chàng vén rèm xe lên.



Nhìn dòng người bên ngoài, cùng với một tia tà dương cuối cùng phía chân

trời, gương mặt chàng tuấn mỹ phiêu dật vẫn mang theo tươi cười thản

nhiên: “Lấy danh nghĩa của ta hẹn nàng ra gặp ư? Loại sự tình này, ta

cũng không thích.”



Người kia gật đầu.



Lúc này, quân đội đã đi tới chỗ cửa thành.



Cửa thành đã sớm đóng cửa, người kia giục ngựa tiến lên, giơ lệnh bài, nói

to: “Lang quân nhà ta là Lang Gia Vương Hoằng, có việc gấp muốn ra khỏi

thành.”



Một thủ vệ giục ngựa tới, đang định cự tuyệt, người kia

đã giơ lên một tấm lệnh bài khác, ném dưới chân hắn, nói: “Đây là Nam

Dương vương cho lang quân nhà ta.”



Thủ vệ kia cầm lệnh bài lên nhìn, lập tức hai tay chặp lại, cao giọng đáp: “Vâng, lang quân, mời!”



Xe ngựa khởi động.



Hơn mười con tuấn mã biến mất trong bóng đêm.



Thủ vệ ở cửa thành nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, thì thào nói: “Lang Gia

Vương Hoằng? Chẳng lẽ lại có chiến sự, khiến cho nhân vật như vậy không

để tâm đến ban đêm mà ra khỏi thành sao?”



Hai trăm người ngựa

đều nhịp bước chân, còn mang theo đao thương, vừa xuất hiện, lưu dân

ngồi ở hai bên đường, mặc kệ là nghe thấy tiếng vó ngựa, hay là trông

thấy bóng người đều thối lui về phía sau, trốn trong góc, nhìn theo bọn

họ đi xa.



Chỉ chốc lát, bọn họ đã đi tới dương thủy chi tân.



Vương Hoằng liếc nhìn hồ nước tầm năm mươi mẫu kia, thản nhiên hạ lệnh: “Chia làm năm mươi người đi một vòng quanh hồ, nhìn xem chỗ nào có dấu chân,

vó ngựa, cùng bánh xe bất thường. Còn nữa, nếu nhìn thấy ai thì hỏi thăm một câu.”



“Vâng.”



Năm mươi người cưỡi ngựa lĩnh mệnh rời đi.



Một khắc sau, có năm người cưỡi ngựa chạy về phía chàng. Một thanh niên hộ

vệ vừa nhảy xuống ngựa đã chắp tay nói: “Lang quân, cách chỗ này hai

trăm bước có vết bánh của một chiếc xe ngựa, dấu chân của chín người,

còn có dấu vết một thi thể đổ máu ngã dưới đất.”



Nói tới đây, hắn ngừng nói nhìn về phía Vương Hoằng.



Ánh lửa bập bùng, trên gương mặt tuấn mỹ phiêu nhiên của Vương Hoằng như

cách qua lớp sương khói, hắn làm sao nhìn ra được cái gì?



Thanh

niên hộ vệ kia tiếp tục nói: “Vết xe ngựa từng bị hãm trong vũng bùn,

sau lại chạy về phía tây. Theo sát dấu vết xe ngựa kia, đầu tiên là bước chân của tám người, tiếp theo là vó ngựa của sáu con ngựa. Này vó ngựa

dấu vết tự pha hạ mà đến.”



Hắn nói đến đây liền ngậm miệng, nhìn về phía Vương Hoằng.



Trong ánh lửa, Vương Hoằng gật đầu, nói: “Không thể nghi ngờ chính là nàng rồi, truyền lời xuống, truy tìm theo dấu vết.”



“Vâng.”



Vó ngựa tung bay, bánh xe lạo xạo.



Thanh niên hộ vệ kia hiển nhiên là người có kinh nghiệm, hắn giục ngựa đi tít đàng trước, mỗi khi đi được mấy chục bước liền nhảy xuống quan sát một

phen.



Chỉ chốc lát, hắn giục ngựa tới gần xe ngựa, nói với Vương Hoằng: “Lang quân, sáu con ngựa kia mã lực không đủ, không đuổi theo

nữa. Chỉ có dấu vết của xe ngựa vẫn chạy tiếp.”



Hắn chỉ về phía trước.



Vương Hoằng kéo rèm xe xuống, thản nhiên nói: “Đã biết, đi thôi.”



“Vâng.”



Chúng mã lại bôn chạy.



Thanh niên hộ vệ vẫn đi ở phía trước, hắn đi được tầm trăm bước liền nhảy xuống nhìn qua, sau đó lại phóng ngựa dẫn đường.



Chạy đi sau một lúc lâu, thanh niên hộ vệ chỉ vào vệt bánh xe, nói: “Bọn họ ở trong này một lúc, rồi hướng tới ngọn núi kia.”



“Tiếp tục.”



“Vâng.”



Lại một lát sau, thanh niên hộ vệ ngừng lại, hắn nhìn về phía Vương Hoằng, chắp tay nói: “Lang quân, xe ngựa ngay tại phụ cận.”



Dừng một chút, hắn còn nghiêm túc hỏi: “Có cần kêu to tên của bọn họ không?” Đang vây quanh giữa dãy núi, chỉ cần cất tiếng gọi sẽ hồi âm vang vọng, rất nhanh có thể tìm được người.



Trong ánh lửa le lói, Vương Hoằng cười cười.



Nụ cười có chút thần bí, có chút giảo hoạt, lại có chút lười biếng.



Chỉ thấy chàng xốc lên rèm xe, thả người nhảy xuống, vừa đi tới thanh niên

hộ vệ kia, vừa khẽ cười nói: “Gọi tên làm gì? Ta nghĩ nàng sợ tới mức đủ thảm rồi.”



Thanh niên hộ vệ kia không rõ ý tứ của chàng.



Vương Hoằng thả người nhảy lên một con ngựa, nói với thanh niên hộ vệ đó: “Đi thôi, đi tìm nàng.”



“Vâng.”



Thanh niên hộ vệ đáp lời, vẫn hồ nghi nhìn về phía Vương Hoằng.



Một hồi lâu, hắn mới lên tiếng, giục ngựa về phía trước.



Lúc này, mỗi khi đi mấy chục bước, hắn đều quan sát một lúc. Mà Vương Hoằng cũng giục ngựa theo sát phía sau hắn.



Chỉ chốc lát, hắn đi đến một chỗ, chỉ vào bên trong, thấp giọng nói: “Lang quân, khả năng ngay tại chỗ này.”



Vương Hoằng đáp lời, chàng nghiêng tai nghe ngóng, dần dần, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười mỉm.



Híp mắt mỉm cười một lúc, chàng nhẹ giọng nói: “Ngươi tiến lên đi, tạo

tiếng động lớn một chút, nhìn thấy có người đi ra cũng đừng chào đón,

tùy tiện chọn một nơi để đùa giỡn đi.”



Lần này, thanh niên hộ vệ nghe hiểu, hắn cười ra tiếng, vừa nháy mắt vừa hạ giọng nói với Vương

Hoằng: “Lang quân là muốn mỹ nhân cảm kích lấy thân báo đáp ư?”



Trả lời hắn, là Vương Hoằng chắp hai tay sau lưng, bóng dáng vô cùng cao xa phiêu miểu, vô cùng thuần khiết, chỉ thấy chàng nhợt nhạt cười nói:

“Lấy thân báo đáp ư? Với tính cách của nàng chỉ sợ là không dễ dàng,

nhưng mà khiến giai nhân cảm động, ái mộ thề ước, đúng là có khả năng.”



Thanh niên hộ vệ nghe đến đó, nhịn cười, dẫm mạnh chân, hướng tới khe núi kia.