Mị Công Khanh

Chương 99 : Vương Thất lang vô tình hay hữu tình (2)

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Giọng nói của Vương Hoằng thực ôn nhu, thực khẽ khàng, Vương Nghi chỉ

nghe qua đại khái, hắn gật đầu, nói: “Con nguyện ý rời đi là được”.



Mà Trần Dung nghe thấy rất rõ ràng, tim đã đập loạn, nàng không tự chủ

được thầm nghĩ: Chàng nói một người kia, sẽ là ta sao? Nhìn biểu tình

của chàng dường như là đang nói với ta, cũng không đúng, chàng chỉ hơi

nghiêng mặt đi thôi……



Chẳng lẽ, chàng thật sự muốn mang ta rời đi?



Dù Trần Dung đã sống hai kiếp người, dù nàng vẫn cảnh giác, cẩn thận, lúc

này vẫn rơi vào tâm trạng lo sợ, tinh thần hỗn loạn không kềm chế được.



Giờ này, Nam Dương vương ngồi ở trên tháp há mồm nuốt một miếng điểm tâm do một mỹ nhân dâng lên, ánh mắt chuyển về phía Trần Dung.



Ánh mắt kia vừa mới chuyển đến, Hứa phụ tá liền dựa sát vào, nhìn chằm chằm Trần Dung và Vương Hoằng, cúi đầu nói một câu gì đó.



Nam Dương vương nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt vẫn khóa chặt trên thân Trần

Dung, có điều hiện tại Trần Dung bị bình phong chặn mất khuôn mặt, lão

ta thấy không rõ lắm.



Vì thế, Nam Dương vương liền thu hồi ánh mắt.



Đúng lúc này, Vương Nghi ngồi ở phía trước đột nhiên nói với Trần Công

Nhương: “Nghe nói Trần thị các ngươi có A Dung đã cùng Thất lang cùng

chung sinh tử, nàng đã tới hay chưa?”



Trần Công Nhương ha hả cười, vuốt râu dài, nhìn thoáng qua Trần Dung, đáp: “Vị tiểu cô đó ở đây.”



Vương Nghi nhướn mày, theo ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Dung.



Nhìn nàng phía sau bình phong, Vương Nghi liếc mắt một cái rồi không hề lưu ý tới nữa, hắn tiếp tục nhìn Trần Công Nhương, hỏi bằng giọng tùy ý:

“Tiểu cô này đã hứa gả cho ai chưa?”



Lời này vừa thốt ra, Trần Dung rùng mình, nàng ngẩng phắt lên nhìn về phía Vương Nghi.



Trần Công Nhương nhíu mày, hắn từ từ nói: “Hứa gả thì chưa có.”



Không đợi hắn nói xong, Vương Nghi đã lập tức tiếp lời: “Nếu chưa hứa gả cho

người khác thì tặng cho Thất lang của ta đi, nâng nàng làm quý thiếp

cũng được.”



Trong giọng nói tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.



Trần Dung vạn vạn lần thật không ngờ, hắn sẽ đột nhiên nhắc tới vào lúc này, nàng rùng mình, kìm lòng không được kêu nhỏ ra tiếng.




Vừa ra khỏi cửa, trước mắt tuyết quang đồng thời đập vào mi mắt, Trần Dung

ngửa đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, nghĩ ngợi: Ngày mai lại là một

ngày nắng.



Sau khi ngẩn ngơ một lúc, nàng không biết nghĩ tới cái gì, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía trong điện.



Trong điện ca múa mừng cảnh thái bình, náo nhiệt vô cùng, cho dù cách qua rất nhiều bóng người, Trần Dung cũng biết, góc nhiều người tụ tập kia là

chỗ của Vương Hoằng.



Nàng nhìn ngắm, bật cười, xoay người rời đi.



Trần Dung lập tức hướng về phía quảng trường.



Nàng đi tới cạnh xe ngựa, vén rèm xe, bước lên, vừa định ra lệnh Thượng tẩu điều khiển, một người đã đi nhanh về phía nàng.



Người nọ từ xa nhìn thấy nàng, liền lên tiếng kêu lên: “Trần thị A Dung?”



Trần Dung ngẩn ra, định thần nhìn lại, nàng lập tức nhận ra, người này đúng

là văn sĩ trung niên bên người Vương Hoằng kia, đã từng cùng chung hoạn

nạn ở thành Mạc Dương.



Trần Dung thấy là hắn thì vội vàng thi lễ, cung kính nói: “A Dung ở đây, quân tử có gì phân phó?”



Văn sĩ kia bước đến cạnh xe ngựa, dưới ánh trăng, hắn dùng một loại ánh mắt kỳ dị liếc nhìn Trần Dung một cái.



Sau đó, hắn đưa một vật tới trước mặt Trần Dung, nói: “Tặng cho nàng.”



“Cho ta?” Trần Dung kỳ quái, nàng vươn tay tiếp nhận, lại phát hiện đây là

một túi hương dùng vải tinh xảo đắt tiền nhất làm thành, túi hương mềm

mại, hiển nhiên mới được tháo từ trên người xuống.



Văn sĩ kia cười nói: “Sai rồi, thứ này là Thất lang nhà ta đưa cho nàng.”



Tim Trần Dung lại đập thật nhanh.



Nàng cắn môi, kinh ngạc nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng, tim vừa mới đông

lạnh nhanh chóng ấm áp lại, từ từ, nàng rũ hai mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Vì

sao chàng lại đưa cho ta thứ này?”



“Ta không biết.” Văn sĩ trung niên kia cười nói: “Khi ta hỏi Thất lang, Thất lang chỉ đáp trong lòng nữ lang sẽ hiểu rõ.”



Hắn vui sướng, tinh tế xem xét nét mặt Trần Dung, nói với vẻ đắc ý: “Ta vào Nam ra Bắc, cũng gặp qua không ít chuyện, nhưng truyền lời tặng cho

tiểu nữ nhi vật của mình lại vẫn là lần đầu tiên, ha ha, đúng là thú vị, đúng là thú vị.”