Mị Công Khanh
Chương 98 : Vương Thất lang vô tình hay hữu tình (1)
Ngày đăng: 14:51 19/04/20
Chàng lại dựa vào gần như thế!
Trần Dung theo phản xạ định rụt
người lại, vừa chuyển mắt, lần này, nàng đối diện với vô số ánh mắt nóng bỏng trừng lớn của nhóm nữ lang mang theo oán hận.
Trong sự bối rối, Trần Dung còn chưa từng quên liếc về phía Trương Hạng. Giờ phút
này, Trương Hạng đang nhìn nàng và Vương Hoằng, trong ánh mắt hắn ẩn
chứa tán dương. Đây là một loại tán dương khi nhìn thấy tài tử giai
nhân.
Trần Dung thót tim thầm nghĩ: Thiên hạ này có đến ngàn,
trăm ngàn sĩ tử, với thân phận hàn vi như nàng, cộng thêm thanh danh đã
bị vấy bẩn, người có thể không để ý đến sợ rằng chỉ có người xa lạ tên
Trương Hạng trước mắt này mà thôi. Tuy rằng người này vừa đảo mắt đã
quên diện mạo của nàng, tuy rằng bản thân hắn có lẽ chỉ nói đùa vui,
nhưng dù sao nàng vẫn phải cố gắng thử một lần, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Trần Dung quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng.
Vương Hoằng đang cười yếu ớt nhìn nàng, bất tri bất giác, xe ngựa của chàng
đã chạy song song với nàng, nàng cách chàng không đến một cánh tay.
Liếc nhìn Vương Hoằng một cái, Trần Dung ngồi trong xe ngựa thi lễ, nói với
giọng trong trẻo, tràn ngập kính ý: “Đa tạ Thất lang quan tâm, thân thể A Dung khoẻ mạnh, giữa trưa còn ăn hai chén cơm.”
Lời của nàng
thốt ra, một nữ lang đã vội vã cười rộ lên: “Ta đã nói rồi mà, Thất lang căn bản là lên tiếng hỏi thăm nàng, chứ không phải thân cận với nàng
đâu.”
Giống như nữ lang kia, ánh mắt nóng rát ở bốn phía lúc này đều trở nên lơi lỏng.
Trần Dung thấy thế thì vô cùng vừa lòng. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Vương Hoằng.
Lại một lần nữa, nàng đối diện với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của chàng, dường như ôn nhu, lại dường như đùa cợt.
Đối diện với ánh mắt này, Trần Dung trốn tránh. Nàng cúi đầu, ngay tại
trong xe ngựa vội vàng thi lễ với chàng rồi kêu lên với Thượng tẩu:
“Tẩu, đi thôi.”
Xe ngựa khởi động.
Xe ngựa của Trần Dung thuận lợi chạy vào phủ Nam Dương vương.
Phía trước là đoàn xe thật dài, mặt sau cũng có đoàn xe bám đuôi.
Trần Dung chỉ nhìn ngắm con đường rải đá, bắt buộc bản thân đừng quay đầu lại.
“Khanh khanh chưa từng cố gắng, sao biết ta không thể cưới?”
Mười ngón tay chuyển động liên tục, cũng không biết qua bao lâu, Trần Dung
mới hít một hơi, thầm nghĩ: A Dung, ngươi suy nghĩ miên man cái gì chứ?
Ngươi đừng quên, Lang Gia Vương Thất là người nào! Trần Kỳ không phải đã nói rồi sao? Ngay cả công chúa cũng có hai người vì chàng mà rơi vào
bệnh tương tư. Đã biết rõ là không thể nào mà ngươi có thể để bản thân
rơi vào đó sao? Ngươi thua thì có thể chịu nổi không?
Sau một
phen tự hỏi như thế, Trần Dung tâm thần đại định. Có điều bóng dáng màu
trắng gần gũi phía trước, ngửi thấy mùi hương tươi mắt thuộc về chàng,
tâm của nàng vẫn nhảy nhót, bị vây trong sự hỗn loạn êm ái.
Lúc
này, Nam Dương vương cũng đã ngồi xuống chỗ chủ tháp. Sau đó, lão ta
bưng lên một cái chén ngọc uống một ngụm rượu, sau đó lau miệng, cắn một miếng thịt béo do một mỹ nhân dâng tới.
Trong lúc nhai nuốt,
Nam Dương vương phất phất tay, nói không rõ: “Nói tới trận tuyết rơi
này, ta muốn dùng mỹ nhân ca múa để cảm tạ trời cao. Con bà nó, dạ yến
này, mọi người cứ vui chơi đi, muốn rượu thịt thì chỗ ta có, muốn mỹ
nhân, chỗ ta cũng nhiều. Ai nhìn trúng thì cứ tự rước đi, tùy tiện tìm
một gian điện phòng đều có thể cầu hoan.”
Nói tới đây, có thể là cảm thấy lời nói của mình rất thú vị, lão ta lập tức nhếch miệng rộng, để lộ ra răng vàng ha hả cười to.
Cùng với tiếng cười của Nam Dương vương, trong điện cũng vang lên tiếng cười phụ họa.
Đúng lúc này, Trần Dung nghe thấy Vương Nghi phía trước cau mày nói với vẻ
không kiên nhẫn: “Thật sự là ghê tởm.” Vương Nghi nói tới đây, quay đầu
nhìn về phía Vương Hoằng, hỏi: “Tiểu Thất, Nam Dương thành thật không
tốt đẹp, vừa đầu xuân, ta sẽ rời đi, con có muốn đi cùng không?”
Vương Hoằng sẽ đi sao? Trần Dung vẫn cúi đầu bỗng ngẩng lên, cách qua lớp
bình phong, nàng trơ mắt nhìn người nọ, lỗ tai dựng thật thẳng, ngay cả
hô hấp cũng quên mất.
Dưới cái nhìn chăm chú của Vương Nghi,
Vương Hoằng dựa về phía sau, đến gần Trần Dung hơn, hai tay chàng lần
lượt thay đổi tư thế, nhợt nhạt cười nói: “Rời đi Nam Dương ư? Cũng
không phải không thể.” Trong lúc Trần Dung khẩn trương, trán đổ mồ hôi,
khuôn mặt tuấn tú của chàng hơi nghiêng qua, dường như hướng về phía
nàng, chậm rãi cười, nói với giọng vô cùng ôn nhu: “Có thể có một người, con còn phải mang theo đi cùng mới phải.”