Mị Công Khanh

Chương 97 : Lại gặp Thất lang

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trong rừng cây trở nên im lặng.



Đảo mắt, tiếng bật cười của Trần Tam lang truyền đến: “Trương Hạng, lá gan của huynh thật không nhỏ, nữ

nhân như thế cũng muốn cưới, chẳng lẽ huynh không lo lắng, sau khi nàng

gả cho huynh bởi vì tưởng niệm tình lang mà ngày ngày lấy lệ rửa mặt

sao?” Hắn nói tới đây thì lại cười đùa: “Nhưng mà kể ra thân phận của

huynh và thân phận của nàng cũng rất xứng đôi.”



Những lời này

vừa rơi vào tai, Trần Dung liền quay đầu lại. Nàng mở to hai mắt, muốn

xuyên qua lớp cây cối rậm rạp nhìn thấy người nọ, nhưng làm sao có thể

thấy rõ?



Giọng nói bình thản của Trượng Hạng truyền đến: “Ta tin tưởng nàng là nữ lang như thế, nếu đối với người khác có tình nhất định sẽ không đồng ý gả cho ta, còn nếu nàng nguyện ý gả cho ta thì hẳn đã

suy nghĩ cẩn thận thấu triệt.”



Lời vừa dứt, Trần Tam lang đã ha hả cười nói: “Huynh thật đúng là rộng lượng bao dung.”



Tiếng bước chân giẫm đạp trên tuyết truyền đến, hai người cách Trần Dung càng ngày càng gần.



Dần dần, giọng nói của Trần Tam lang chỉ còn cách nàng chưa đến mười lăm

bước chân: “Được rồi, được rồi, không nói về nữ nhân nữa. Trương Hạng,

từ sau khi bị nhục nhã, mấy bằng hữu ngày xưa hay giao du thân thiết

ngay cả bóng dáng cũng không trông thấy. Chỉ còn một mình huynh thôi.

Ai, cổ nhân nói, hoạn nạn gặp chân tình, ngày xưa chúng ta ít khi nói

chuyện với nhau, thật không ngờ, khi thật sự có chuyện cũng chỉ có huynh là người đáng tin nhất.”



Trương Hạng cười cười.



Bọn họ

đi tới một đường nhỏ dọc theo bờ hồ cách Trần Dung mười lăm bước. Lúc

này tuyết đọng trên đường khá lầy lội, hai người đi rất chậm.



Trần Dung lặng lẽ ló đầu ra.



Đứng ở bên trái đúng là Trần Tam lang. Đi cùng với Trần Tam lang là một

thanh niên tầm 18, 19 tuổi, gương mặt chữ điền, ngũ quan đoan chính, màu da ngăm đen, một đôi mắt to có thần. Bộ dạng của hắn cũng rất cao lớn,

đứng ở bên cạnh Trần Tam lang, tuy rằng không có vẻ trắng trẻo tuấn

lãng, nhưng lưng thẳng cộng thêm màu da khỏe mạnh lại có vẻ khiến Trần

Tam lang tửu sắc quá độ trở nên lu mờ.



Ánh mắt Trần Dung chuyển

về phía quần áo hắn, trời lạnh như thế mà hắn cũng chỉ khoác tấm áo lông cáo, nhưng nhìn cho kỹ có thể thấy chỗ cổ và tay áo có dấu vết bị mài

mòn.




Khi Thượng tẩu nghẹn lời, giọng nói của Trần Dung đã từ trong xe ngựa truyền ra: “Tẩu, chúng ta trở về đi.”



Thượng tẩu do dự, lão đối diện với ánh mắt cùng nụ cười châm biếm từ bốn phía quay sang nói với hộ vệ kia: “Vậy, chúng ta đi.”



Lúc này, một kẻ sĩ đi tới phía sau hộ vệ, cao giọng hỏi: “Vị này là nữ lang của Trần phủ, là Trần thị A Dung sao?”



Lời vừa dứt, bốn phía trở nên yên tĩnh.



Trần Dung cũng ngẩn ra. Nàng vừa nghe thấy giọng nói của kẻ sĩ này có chút

quen thuộc, lập tức xuyên thấu qua khe hở của rèm xe nhìn ngắm, mới phát hiện kẻ sĩ trước mắt này không phải chính là Trương Hạng giao hảo với

Trần Tam lang kia sao? Sao hắn có thể ở trong phủ của Nam Dương vương

chứ?



Khi Trần Dung trầm mặc, Thượng tẩu ở một bên đáp: “Vâng, nữ lang nhà ta là Trần thị A Dung.”



Hộ vệ kia ngẩn ra, lui về phía sau một bước, vang dội nói: “Trần thị A Dung ư? Tất nhiên là có thể đi vào. Mời.”



Khi Thượng tẩu lên tiếng đánh xe, Trần Dung vén rèm xe lên. Trần Dung mặc

quần áo sắc lam tím giao nhau, diện mạo diễm mĩ động lòng người xuất

hiện ở trước mắt mọi người.



Mọi người ở đây đều hướng tới nàng

đánh giá, ánh mắt của Trần Dung nhìn về phía kẻ sĩ Trương Hạng kia, nàng đã tươi cười với hắn, đang chuẩn bị mở miệng thì thấy Trương Hạng

chuyển mắt nhìn về phía sau nàng chăm chú.



Mọi ánh mắt cũng đổ dồn về phía sau nàng.



Trần Dung ngạc nhiên quay đầu, nàng còn chưa thấy rõ người tới, một chiếc xe ngựa đã chạy đến bên cạnh nàng, đồng thời, một giọng nói thanh nhuận,

như nước suối chảy động lòng người truyền đến: “A Dung cũng đến đây sao? Cùng đi thôi.” Đúng là giọng của Vương Hoằng!



Khung cảnh lặng ngắt như tờ, Trần Dung chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vương Hoằng.



Nàng đối diện là khuôn mặt tuấn mỹ mang theo cười mỉm của chàng.



Giờ phút này Trương Hạng đứng chếch phía sau Vương Hoằng, hai khuôn mặt cùng lúc xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.



Trương Hạng ngẩng đầu, ánh mắt chuyển sang ngưỡng mộ nhìn Vương Hoằng, giờ

khắc này, Trần Dung không tự chủ được thầm than: Bên cạnh nam nhân trước mặt này, chỉ sợ mọi nam nhân đều trở nên tục tằng giống như gà cẩu vậy! Sau khi thầm thở dài một phen, Trần Dung thu hồi ánh mắt.



Ánh

mắt của nàng vừa mới thu hồi chuyển về phía Vương Hoằng, giọng nói thanh nhuận êm tai tựa tiếu phi tiếu lại khe khẽ vang lên bên tai: “A Dung

đang nhìn gì thế? Ánh mắt sáng quắc giống như trộm vậy!”