Mị Công Khanh

Chương 96 : Ai bắt nạt ai?

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trên bậc thang, Trần Vi ngồi ở tháp tùy ý để gió lạnh thổi mặt đỏ hồng,

nàng ta đang nhìn về phía Trần Dung. Phía sau Trần Vi là một loạt nữ

lang cùng hạ nhân sắp xếp thành một hàng.



Nhiều ngày không nhìn thấy Trần Vi, Trần Dung phát hiện cằm của nàng ta càng ngày càng nhọn, sắc mặt cũng tái nhợt, tiều tụy.



Bốn mắt nhìn nhau.



Trần Dung ngẩn ngơ, nàng phát hiện, ánh mắt Trần Vi nhìn nàng có chút trống

rỗng, có chút mờ mịt, với bộ dạng như vậy, hay là nàng ta không phải đến để khởi binh vấn tội?



Vừa suy nghĩ, Trần Dung vừa bước xuống xe ngựa.



Nàng cúi đầu đi về phía trước.



Lúc này Trần Dung tóc tai rối tung, bên miệng còn có vết máu khô. Khi tới

trước người Trần Vi, nàng thi lễ, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ chờ một chút, A

Dung tắm rửa rồi ra gặp tỷ tỷ.”



Dứt lời, Trần Dung lướt qua Trần VI, đi thẳng về phía phòng.



“Đứng lại!”



Tiếng quát của Trần Vi khàn khàn vô lực.



Trần Dung đứng lại, nàng không quay đầu, chỉ nhẹ giọng nói: “Vừa rồi A Dung

vô ý bị ngã, mất hết dáng vẻ, thỉnh tỷ tỷ cho phép ta tắm rửa thay quần

áo.”



Lời giải thích của nàng đã được tỉ mỉ cân nhắc.



Nhưng Trần Vi không có tâm tình lắng nghe, nàng ta chỉ trừng mắt nhìn Trần

Dung, nói với vẻ kiên quyết: “Không cần, ta không muốn chờ.”



Nói tới đây, nàng ta đứng dậy, đi đến phía sau Trần Dung.



Trần Dung thấy nàng ta đứng phía sau mình, không có động tác, cũng không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn mình, nàng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, nàng cố gắng cười quay đầu, gọi: “Tỷ tỷ?”



Mặt Trần Vi tái nhợt, trừng

mắt nói: “Vào trong phòng nói đi.” Thấy Trần Dung giật mình, nàng ta còn nói thêm: “Vì sao còn đứng yên ở đây?”



Trần Dung liếc thoáng qua hạ nhân bốn phía lo lắng nhìn mình, nghĩ nghĩ, xoay người đi vào trong phòng.



Trần Vi theo sát phía sau nàng, nàng bước vào trong phòng, vung tay áo dài, đóng cửa phòng thật mạnh.



Nghe tiếng đóng cửa kia, nghe hô hấp có chút rối loạn của Trần Vi, Trần Dung bất an thầm nghĩ: Tình cảnh vừa rồi không có khả năng nhanh như vậy đã

rơi vào trong tai nàng ta đúng không?
thoát thoải mái.



Khi Bình ẩu chải tóc cho nàng, giọng nói của

Thượng tẩu từ ngoài cửa truyền đến: “Nữ lang, hôm nay còn muốn đến Vương phủ, dâng trì thiếp cầu kiến Vương Thất lang không?”



Trần Dung khẽ nhíu mày.



Sau một lúc lâu, nàng hơi nhếch môi, thầm nghĩ: Cứ tiếp tục dây dưa, đang

thời loạn lạc, biết rõ bản thân không xứng với nam nhân kia, vì sao còn

phải theo đuổi? Nếu thật sự cứ tiếp tục, chẳng phải là giống như kiếp

trước, lâm vào khôn cùng khổ hải sao?



Nghĩ đến đây, nàng quyết

đoán nói: “Không cần.” Hai chứ vừa thốt ra, trước mắt nàng lại hiện lên

biểu tình bi thương mất mát trên gương mặt tuấn mỹ cao xa kia.



Trần Dung oán hận lắc đầu, đứng dậy.



Lúc này nàng đã rửa mặt thay đổi quần áo, dưới sự trợ giúp của Bình ẩu khoác thêm hồ bào, Trần Dung đi ra phía ngoài.



Trong sân, cho dù ánh mặt trời chiếu rọi, tuyết đọng vẫn rất dầy, dẫm trên mặt đất phát ra tiếng lẹp bẹp.



Trần Dung đi từng bước một, chậm rãi đi ra sân.



Bất tri bất giác, nàng đi lên khu rừng quen thuộc. Có điều lúc này, hai bên là thân cây trụi lủi, phủ đầy tuyết đọng, mặt trên cũng là dấu chân hỗn loạn ở khắp nơi.



Trần Dung đi trên đường, mấy tỳ nữ hạ nhân trông thấy, tất cả đều tò mò nhìn về phía nàng.



Nhưng mà, đi qua khu rừng này, rẽ vào trong đường nhỏ của hoa viên, khung cảnh cũng trở nên im lặng hơn một chút.



Gió thổi qua càng thêm lạnh thấu xương, Trần Dung đi dạo được nửa canh giờ

đã lạnh chịu không nổi, nàng do dự sau một lúc, rồi xoay người trở về.



Đúng lúc này, một giọng nói trong sáng bình thản từ trong rừng cây truyền

đến: “Tử Nhuận nói đúng, tuy rằng ta chưa gặp qua người trong gia tộc

nàng, nhưng nàng chỉ là một nữ lưu yếu đuối, có gan khi người Hồ vây

thành dám vào thành chịu chết, thật là đáng khâm phục. Nói đến nói đi,

có lẽ đúng như theo lời của nàng, là vì ơn nghĩa, mà không phải vì tư

tình.”



Dừng một chút, hắn thở dài một tiếng, nói với giọng cảm

khái: “Mặc kệ là vì ân nghĩa hay là tư tình, nữ lang như thế rất hiếm

thấy, nếu nàng nguyện ý, ta muốn cưới nàng làm thê!”



Trần Dung nghe đến đó thì cứng đờ, bất tri bất giác nàng bước nhẹ chân hơn, trốn sau một gốc cây dong cao lớn.