Mị Công Khanh

Chương 95 : Uống một ngụm máu của y

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Nhiễm Mẫn cười dài nhìn Trần Dung, bàn tay to duỗi ra, cũng không cố kỵ

nàng đang trốn tránh, khẽ xoa gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng.



Ngón tay thô ráp của y có loại cố ý thả lỏng, khi mơn trớn gương mặt của

Trần Dung, trong sự thô ráp mang theo cảm giác ôn nhu, như gió nhẹ vào

đông, khẽ khàng phất qua.



Nhiễm Mẫn trả lời: “Không được.”



Ngữ khí quyết đoán vô cùng.



Trần Dung tức giận đến nghẹn thở, nàng trừng mắt, thấp giọng rít gào: “Họ

Nhiễm, ngài cách xa ta một chút!” Tuy là rít gào cũng vẫn mang theo ý

cầu xin!



Nàng không muốn, cũng không biết vì sao, khi lời thốt ra miệng, nuốt xuống lại có chút tắc nghẹn.



Nhiễm Mẫn không để ý tới, bàn tay to của y còn phủ trên gương mặt Trần Dung,

thấy nàng nghiêng đầu đi vội vàng trốn tránh, năm ngón tay y thu lại,

nắm cằm của nàng, cười nói: “Không được!”



Người này lại đùa giỡn với nàng đến mức vô lại thế này.



Trần Dung thật sự tức giận đến cực điểm.



Mặt nàng đỏ lên, hung tợn trừng mắt y, nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Nhiễm Mẫn đã bị nàng vạn tiễn xuyên tim.



Đáng tiếc, ánh mắt không thể giết người, bởi vì tiên thiên có hạn, Trần Dung được ông trời ban cho mị nhãn, cho dù giận dữ đến cực điểm, sóng mắt

kia vẫn ẩn hàm mị ý.



Khi Trần Dung tức giận đến mức không thở

nổi, Nhiễm Mẫn đang nắm cằm nàng bình tĩnh nhìn nàng, mặt nhăn mày rậm,

nói thầm: “Thật sự là chán ghét ta.”



Sau khi lầm bầm, tay y kéo mạnh về phía trước.



Vừa kéo, một lực đạo mạnh mẽ ập tới, tức thì, Trần Dung muốn kháng cự,

nhưng lại không tự chủ được hướng về phía trước, rơi vào trong lòng y.



Cảm giác hơi thở ấm áp, nam tính đặc trưng của y truyền đến, Trần Dung

không để ý đến đau đớn trên cằm, hai tay đưa ra, đặt lên vòm ngực cứng

rắn của y.



Vừa vùng ra, dùng sức thật lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ gay, có thể thấy rõ động mạch trên cổ giật giật, Trần Dung dùng mọi khí lực để kháng cự y, tránh cho bản thân rơi vào ôm ấp của y.



Nếu

là người thường thấy tình cảnh như thế có lẽ sẽ buông tay, không hề miễn cưỡng nữa. Đáng tiếc, Nhiễm Mẫn không phải người thường.



Y nhướn mày rậm, trong mắt tinh quang chợt lóe, tay phải buông lỏng cằm nàng ra.




Trong tiếng lạo xạo của bánh xe, giọng nói cẩn thận của Thượng tẩu lại truyền đến: “Vừa rồi, Nhiễm tướng quân khinh bạc người sao?”



Trần Dung vẫn không trả lời.



Sau khi Thượng tẩu thét to hai tiếng, tiếp tục nói thầm: “Lão nô đã nghe

nói, Nhiễm tướng quân hướng Trần Công Nhương cầu hôn, nói không muốn

cưới A Vi mà muốn kết hôn với nữ lang người. Nữ lang, không phải vì

người bận tâm Vương Thất lang nên không muốn gả cho Nhiễm tướng quân đấy chứ?”



Nói tới đây, lão thở dài một tiếng, nói với giọng sầu mi

khổ kiểm: “Nữ lang, lão nô thật sự là không rõ, vì sao người lại không

đáp ứng? Cho dù làm quý thiếp cho Vương Thất lang hay là gả cho Nhiễm

tướng quân đều rất tốt, nên sớm đáp ứng, chẳng phải sao? Cứ để như vậy,

lão nô thật lo lắng……” Lão lo lắng, tất nhiên vẫn là danh tiết của Trần

Dung.



Trong xe ngựa, Trần Dung vẫn không trả lời.



Lúc

này tay chân nàng mềm nhũn, ngã vào trên tháp, cả người vẫn không nhúc

nhích, chỉ thất thần mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn đỉnh xe.



Xe ngựa chậm rãi hướng tới cửa hông.



Một người gác cổng ló đầu ra, kêu lên với Thượng tẩu: “Tẩu, bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, lại lạnh như thế, A Dung là muốn đi đâu?”



Hắn nhìn về phía xe ngựa của Trần Dung, trong ánh mắt lấp lánh hứng thú.



Thượng tẩu ha ha cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì, nữ lang nhà ta buồn bực, đi dạo trên đường thôi. Giá — giá –”



Trong tiếng thét to, xe ngựa chạy qua cửa.



Chậm rãi, xe ngựa về đến sân viện của Trần Dung.



Khi cửa viện mở ra, đột nhiên, giọng nói của Thượng tẩu từ bên ngoài nhẹ

nhàng mà truyền vào trong tai A Dung: “Nữ lang, A Vi đến đây.”



Trong xe ngựa vẫn không có động tĩnh.



Cũng không biết qua bao lâu, Trần Dung mới hỏi lại: “A Vi?”



“Đúng vậy.”



Thượng tẩu vừa đỗ xe ngựa dừng lại, vừa tới gần toa xe, mặt mang cười, nhỏ

giọng nói: “Nàng ta mang đến rất nhiều người đang ngồi ở bậc thang, nhìn chúng ta.”



Trần Dung ngay lập tức ngồi thẳng lưng, Thượng tẩu mới nói xong, nàng liền vén một góc rèm xe lên, quay đầu nhìn qua.