Mị Công Khanh

Chương 108 : Ở chung

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Tay phải Nhiễm Mẫn vỗ vài cái, lên tiếng cuồng tiếu.



Y cười đến mức trào nước mắt, rồi mới từ từ ngừng lại.



Nghiêng đầu, tùy ý để tóc rủ rối tung trên gương mặt tuấn mỹ lập thể, tùy ý để một lọn tóc che trước mặt y.



Nhiễm Mẫn cười dài đánh giá Trần Dung, nói: “Nữ lang thật to gan.” Ngừng một

chút, y lại bồi thêm một câu: “Tâm địa thật tàn nhẫn!”



Trần Dung không đáp lời, nàng chỉ cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn mím thành một đường, lệ vẫn rơi.



Nhiễm Mẫn nhìn nàng như thế, lại cất tiếng cười to: “A, tàn nhẫn tính kế

người khác như thế, còn mang bộ dạng ủy khuất đáng thương, nữ lang thật

sự là làm cho Nhiễm Mẫn nhìn với cặp mắt khác xưa.”



Trần Dung vẫn không hề ngẩng đầu, có điều sắc mặt ngày càng tái nhợt.



Nhiễm Mẫn bưng lên chén rượu, ngửa đầu một ngụm uống cạn, đặt mạnh chén xuống, nói: “Được.”



Đến tận lúc này, Trần Dung mới ngẩng đầu lên, trông mong nhìn y. Trong ánh

mắt kia có kháng nghị cùng ủy khuất, tựa hồ là trách y vừa rồi không nên nói nàng ‘Tâm địa tàn nhẫn’.



Đảo mắt, nàng lại cúi đầu, hướng tới Nhiễm Mẫn thi lễ, sau đó nàng cất bước đi trở về tháp, chậm rãi ngồi xuống.



Lúc này, hai tay Nhiễm Mẫn hợp lại, quát: “Một người vào đây.”



“Vâng.”



Một phụ tá lên tiếng trả lời đi vào.



Nhiễm Mẫn chuyển mắt sang Trần Dung, ra lệnh: “Nói ra đường dẫn kia đi.”



“Vâng.”



Trần Dung đứng lên, lại thi lễ với y, trong lúc phụ tá trải giấy viết chữ, nàng miêu tả tỉ mỉ về đường dẫn.



Đường dẫn kia, tuy là trí nhớ của kiếp trước, nhưng trên đường đi, nàng đã

suy nghĩ, hồi tưởng kỹ càng, lặp lại xác minh vô số lần. Bởi vậy lúc này nói ra trật tự rất rõ ràng.



Chỉ chốc lát, phụ tá thu hồi sách lụa, nói với Nhiễm Mẫn: “Được rồi.”



Nhiễm Mẫn gật đầu, vẫy tay để hắn lui ra.



Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.



Chỉ chốc lát, một sĩ tốt ở bên ngoài kêu lên: “Tướng quân, đến giờ rồi.”



Trong phòng Trần Dung nghe xong, lập tức thi lễ, cáo lui mà ra.



Khi Trần Dung rời đi, một phụ tá đi vào, hắn nhìn Nhiễm Mẫn, nở nụ cười:

“Cơ hội tốt như thế, sao tướng quân không cùng nữ lang người ta ôn tồn

một chút?”



Nhiễm Mẫn đứng lên, được nhóm sĩ tốt hầu hạ mặc khôi

giáp, lúc này khuôn mặt y tuấn tú lạnh lùng, trầm ngâm một hồi, mới nói: “Nữ lang lần này gặp ta, cử chỉ rất bình thường.” Lời này vừa thốt ra,

mấy người trong trướng đều nở nụ cười. Nhiễm Mẫn không cười, y có chút

đăm chiêu quay đầu, nhìn phương hướng Trần Dung rời khỏi, nói: “Tính

tình nữ lang này quả nhiên giống ta.”



Phụ tá ha hả cười nói:

“Tính tình giống tướng quân người ư? Điều này sao có thể.” Hiện tại

trong nhóm sĩ tộc tử đệ tử đều là tính tình nguội lạnh, phụ tá kia nhìn

Nhiễm Mẫn uy vũ đa trí, sát khí nặng nề, nghĩ rằng y nói một nữ lang sĩ

tộc giống mình, càng nghĩ càng thấy buồn cười.



Khi Trần Dung đi

ra doanh trướng, Bình ẩu đã chờ ở bên ngoài. Vốn bà vẫn đi theo bên cạnh Trần Dung, nhưng khi Trần Dung và Nhiễm Mẫn đang nói chuyện thì bị

Nhiễm Mẫn vẫy tay bảo lui ra, mà Trần Dung bởi vì không muốn tiết lộ

chuyện muốn mưu hại trưởng bối gia tộc nên đã không hề ngăn cản.



Bà bước lên vài bước xa tiếp đón Trần Dung, cẩn thận xem xét nàng, nhịn

không được hỏi: “Nữ lang, sự tình như thế nào?” Trong ánh mắt tràn ngập

hi vọng.



Trần Dung nhìn bà, mím môi cười nói: “Rất tốt.”



Bình ẩu mừng rỡ, hạ giọng vội vàng nói: “Vậy, y có nhắc tới hôn sự không?”



Hôn sự?



Trần Dung lắc đầu, nàng nhìn doanh trướng liên miên ở phía trước, có chút

thất thần. Vừa rồi, khi nàng nói ra những lời đó, trong lòng còn nghĩ

rằng Nhiễm Mẫn sẽ thất vọng với con người tàn nhẫn ích kỷ như nàng, sẽ

không hứng thú nữa – ngay cả vậy, nàng cũng không biết phải làm sao,

nàng nhất định phải trả thù!



Nhưng nàng thật không ngờ, Nhiễm

Mẫn lại đồng ý, y còn cất tiếng cười to. Kiếp trước, nàng cố gắng ở

trước mặt y biểu hiện ra mặt tốt nhất, lại luôn bị y phỉ nhổ, vì sao lúc này nàng không cần, nàng biểu lộ bản thân chân chính ra, ngược lại

chiếm được sự thưởng thức của y?



Vấn đề này, Trần Dung không nghĩ ra, có điều hiện tại nàng cũng không muốn để ý. Lắc đầu, Trần Dung đi nhanh về phía trước.



Bình ẩu theo sát sau đó, được vài bước, bà lại nhịn không được hỏi: “Nữ

lang, tướng quân có nói gì về việc khác không? Như chuyện lang chủ giao
nàng nhấc lên, nhẹ nhàng kéo nàng ngồi lên ngựa phía trước mình!



Y lấy tộc độ nhanh như tia chớp nhấc Trần Dung đang ngây ra như phỗng, tay trái duỗi ra, ôm eo nhỏ của nàng.



Sau đó, y cười nhẹ nói: “Lần này nữ lang không để ý thế nhân, ngàn dặm xa

xôi tiến đến cầu kiến, không phải là muốn ở chung một chỗ với ta sao?

Một khi đã như vậy, còn trở về Nam Dương làm chi?”



Y đá bụng ngựa, giục ngựa phóng nhanh.



Theo vó ngựa, khôi giáp cứng rắn trên người y ma sát da thịt non mịn của nàng gây nên từng đợt đau đớn.



Nhiễm Mẫn không phát hiện ra, cánh tay trái y buộc chặt, đặt Trần Dung ở

trước ngực, y cúi đầu, dựa sát vào lỗ tai nàng, phun ra hơi thở, phơ

phất màng tai nàng: “Về phần chuyện danh tiết, nàng không cần lo lắng,

đến thời điểm, ta sẽ chính thức cưới nàng vào cửa. Ha ha, ngày xưa Trác

Văn Quân cùng Tư Mã Tương Như bỏ trốn, thế nhân truyền lại lời hoa mỹ,

đã như thế, A Dung nàng không phải vì ‘ơn nghĩa’ mà bỏ trốn sao? Nàng

coi như hiện tại chúng ta đang bỏ trốn đi.”



Nhiễm Mẫn nói đến

đây, thấy Trần Dung cứng ngắc vẫn không nhúc nhích thì lập tức ha hả

cười, mũi chân đá một cái, tức thì, hỏa long mã chồm lên, lao về phía

trước, kích khởi gió lạnh hai bên vù vù ập đến, chấn động màng tai đau

nhức!



Khôi giáp cứng rắn chỗ ngực của Nhiễm Mẫn ma sát phía sau lưng Trần Dung, mỗi một lần đều là từng cơn đau đớn.



Nhưng Trần Dung vẫn cúi đầu.



Nàng nhắm chặt hai mắt.



Cũng không biết qua bao lâu, Trần Dung nghẹn nói: “Nhiễm tướng quân, tuy

rằng phụ huynh của A Dung không ở bên cạnh, nhưng vẫn là nữ lang sĩ tộc. Thỉnh ngài buông ta ra, để ta ngồi trong xe ngựa với người khác đi.”

Mấy từ “người khác” kia, thật sự vô cùng tối nghĩa.



Nhiễm Mẫn ngẩn ra.



Đảo mắt, y trầm thấp cười nói: “Nữ lang đồng ý gả cho ta ư?”



Mới cười đến đây, y lấy một loại ngữ khí lầu bầu cười nói: “Đúng rồi, hiện

tại nàng cũng chỉ có thể gả cho ta. Sĩ tộc quy củ rườm ra, sẽ không ai

muốn cười nàng.”



Trần Dung nghe vậy, nụ cười cứng đờ, thì thào

trả lời: “Ngay cả trước kia, cũng không có sĩ tộc nào nguyện ý cưới

ta.”…… Về phần Vương Thất lang giống như thần tiên kia, chàng vĩnh viễn

cũng sẽ không cưới nàng.



Dùng sức nhắm mắt lại, chớp chớp hai

giọt lệ nơi khóe mắt, Trần Dung cắn môi, nghiêm túc nói: “Nhiễm tướng

quân, thỉnh buông ta ra, xin cho A Dung ngồi trong xe ngựa đi!”



Trong giọng nói của nàng mang theo sự kiên trì.



Nghe lời nói nghiêm túc của nàng, Nhiễm Mẫn ha hả cười, níu chặt dây cương,

tốc độ chậm lại. Sau đó, y thả nàng xuống khỏi lưng ngựa.



Sau

khi buông nàng ra, Nhiễm Mẫn vẫn duy trì tư thế xoay người, không hề

chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên hỏi: “Trần thị A Dung, nàng thật sự thích Vương Thất lang kia sao?”



Trần Dung ngẩng đầu nhìn y.



Khi nhìn y, trong đôi mắt của nàng có do dự, có giãy dụa, có chần chờ……



Cuối cùng, nàng đối diện với ánh mắt y, nói bằng giọng nghiêm túc: “Đúng.”



Khi nói ra lời này, nàng không không hề chớp mắt nhìn gương mặt y, theo dõi biểu tình của y.



Ngay lập tức, tươi cười trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nhiễm Mẫn trở nên cứng đờ.



Y thở dài một tiếng, ghìm cương hỏa long mã.



Sau đó, y thả người xuống ngựa.



Cúi đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Dung, y đột nhiên vươn tay

phải, nắm chặt cằm Trần Dung. Trong đôi mắt đen như mực, hỏa diễm âm

liệt có ngọn lửa phẫn nộ đang thiêu đốt.



Môi y mím rất chặt, giọng thốt ra cũng là trầm lãnh: “Là chuyện khi nào?”



Một chút sát khí lưu chuyển trên gương mặt y, Nhiễm Mẫn nặng nề quát khẽ: “Nói cho ta biết, là chuyện khi nào!”



Vốn, khi Trần Dung nói ra từ “Đúng” kia đã cảm thấy rất hối hận, nàng hận

chính mình sao lại ngu xuẩn như vậy, sao có thể cho y một đáp án thế

này? Nàng hận bản thân sao có thể tự tuyệt tiền đồ, nếu nàng đã chuẩn bị gả cho y, chuyện về Vương Hoằng vẫn nên giấu kín, giấu đến khi chết

già, đến tận khi nằm xuống quan tài!



Nhưng mà, nàng cũng biết,

kiếp trước hận thù quá sâu quá đậm, nó vẫn tiềm tàng, cho nên, khi nhìn

thấy y kiêu ngạo không ai bì nổi, tự cho là nắm trong tay hết thảy, đột

nhiên nàng có khát vọng muốn phá vỡ mọi thứ! Nàng xúc động, tình nguyện

bị hủy hạnh phúc cả đời, cũng muốn nhìn thấy biểu tình y ở giờ khắc này.