Mị Công Khanh

Chương 109 : Rất thẳng thắn

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Mà lúc này, nàng thấy được.



Nàng đã thấy được y phẫn nộ, y tức hận!



Trần Dung nâng đầu, nhìn thẳng y…… Trong nháy mắt vui mừng vô tận cùng tự

giễu chuốc khổ làm cho hốc mắt của nàng nhanh chóng trở nên ướt át, lệ ứ đầy vành mắt.



Nhiễm Mẫn đang phẫn nộ thật sự không ngờ Trần Dung trước sự chất vấn của mình lại tự dưng rơi lệ.



Y khẽ lỏng tay đang nắm cằm nàng, trong ánh mắt nhìn nàng giận giữ ít đi, lại sinh ra chút hồ nghi: “Đang hỏi sao lại khóc?”



Trần Dung rũ hai mắt, trừng mắt nhìn, nghẹn ngào nở nụ cười: “Không có gì,

chính là thật không ngờ, tướng quân sẽ tức giận như thế.”



Nàng ngẩng đầu, tà nghễ nhìn hắn: “Tướng quân có thể nói cho ta biết, vì sao ngài lại phẫn nộ như thế không?”



Hốc mắt nàng tràn đầy lệ, sóng mắt lưu chuyển, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm mĩ

đỏ ửng, giống như hỉ giống như khổ, nhưng lại mị thái thiên thành, mê

người chi cực!



Nhiễm Mẫn giật mình, bất tri bất giác, bàn tay y

đang nắm cằm nàng khẽ di chuyển, nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt ve làn môi dưới hồng nhuận của nàng, trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa ôn nhu:

“Trả lời ta, vì sao nàng khóc?”



Tuy là ôn nhu, nhưng ngữ khí kiên quyết, rõ ràng là mệnh lệnh!



Trần Dung chớp chớp lông mi dài ẩm ướt, chậm rãi, nàng cúi đầu xuống.



Nàng không trả lời.



Theo bản năng, nàng muốn y tiếp tục tức giận, nhưng lý trí nói cho nàng biết không thể làm như vậy. Ngẫm nghĩ, Trần Dung vẫn duy trì trầm mặc.



Nhiễm Mẫn thấy nàng trầm mặc, bạc môi mím càng nhanh, mày rậm của y tức giận nhăn lại.



Đúng lúc này, một tiếng kêu vang dội truyền đến: “Tướng quân? Sao lại không đi?”



Vừa lúc tiếng kêu kia thốt ra, Nhiễm Mẫn liền nhanh chóng quay đầu lại, hung bạo quát: “Câm miệng! Các ngươi tự đi trước đi!”



Y giận dữ như thế, mọi người nhất tề co rụt lại, người nọ vội vàng đáp: “Vâng, vâng.”



Dứt lời, hắn giục ngựa chạy về phía trước.



Nhiễm Mẫn lại quay đầu nhìn Trần Dung.



Khuôn mặt tuấn tú của y bình tĩnh, ngữ khí âm trầm quát khẽ: “Trần thị A

Dung, nàng cũng biết người như ta từ trước đến nay đều không có tính

kiên nhẫn!”




“Đủ rồi!”



Nhiễm Mẫn không kiên nhẫn quát lên. Chính là vừa quát, y khiến Trần Dung bị nghẹn, cả kinh vội vàng ngừng khóc.



Sau lưng, truyền đến giọng nói cực kỳ không kiên nhẫn của Nhiễm Mẫn: “Nếu

đã luyến tiếc Vương Thất lang đến vậy, vì sao không tự thỉnh làm thiếp

của hắn, đi theo bên cạnh hắn?”



Y nghĩ rằng nàng khóc thương tâm như thế là vì luyến tiếc Vương Hoằng.



Trần Dung cắn môi, nàng không quay đầu, chỉ căm hận kêu lên: “Ta chỉ là một

nữ lang, ngài bỏ mặc ta cả một ngày, còn, còn cho tới bây giờ mới đến……

Ngài đối với ta như vậy, cũng không để cho ta khóc sao?”



Nhiễm Mẫn thật sự không ngờ, nàng vì điều này mà khóc lóc không ngừng, lập tức sửng sốt, đảo mắt lại có chút buồn cười.



Lúc này Trần Dung thốt ra lời ủy khuất, lại nghĩ tới kiếp trước, khi nàng

táng thân trong biển lửa, nam nhân này không chút do dự xoay người bước

đi…… Vì sao lúc này, y bỏ mặc nàng nửa ngày, một ngày, nàng đã cảm thấy

ủy khuất? Nam nhân này rất vô tình, sao nàng còn có thể bởi vì y vô tình mà ủy khuất chứ?



Nghĩ đến đây, tâm Trần Dung lên cơn quặn đau,

đan đớn rất kịch liệt, nó vò nát phế phổi, vặn xương cốt, đập mạnh vào

tâm can…… Trần Dung vội vàng lấy tay áo giấu mặt, không hề nhúc nhích.



Phía sau Nhiễm Mẫn thấy nàng như vậy, nhịn không được khẽ hừ một tiếng: “Nữ

lang đúng là không hiểu chuyện. Khi nàng nói ra lời đó hẳn đã dự đoán

được sẽ đoạn tuyệt tình cảm giữa hai chúng ta.” Mới nói đến đây, không

biết y nghĩ tới cái gì lại thở dài một tiếng, cánh tay ôm Trần Dung cũng trở nên căng thẳng.



……



Dưới tinh quang, hết thảy đều im lặng như thế.



Cũng không biết qua bao lâu, Nhiễm Mẫn thấp giọng gọi: “Trần thị A Dung.”



Một lát sau, Trần Dung mới khàn khàn đáp: “Uhm.”



“Quên Vương Thất lang đi.”



Y thốt ra câu này, Trần Dung cứng đờ người.



Y nói, quên Vương Thất lang đi! Y lại còn nói, quên Vương Thất lang đi!



Chẳng lẽ, nàng đã nói trắng ra như thế, một chút tình cảm cũng không giành cho y mà y vẫn muốn nàng sao?