Mị Công Khanh

Chương 110 : Hiểu ra

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trần Dung kinh ngạc ngẩng đầu, nương theo ánh sao nhìn gương mặt tuấn mỹ trầm ngừng kia.



Khi cảm nhận thấy ánh mắt của nàng, hai mắt đen như mực của Nhiễm Mẫn nhìn thẳng chân trời xa xôi, không để ý đến nàng.



Trần Dung thu hồi ánh mắt, cũng không biết qua bao lâu, khóe miệng của nàng

chậm rãi cong lên thành tươi cười, dường như đang chê cười, dường như

đắc ý, dường như chua sót, lại dường như vô lực……



Nàng há miệng thở dốc, rốt cục đáp: “Vâng.”



Một tiếng đáp ứng, chân phải Nhiễm Mẫn đá một cái, hỏa long mã bắt đầu gia tốc.



Hỏa long mã này thật sự là tuấn mã cực phẩm hiếm có trên đời, nó tăng tốc như sấm đánh, như tia chớp, mau lẹ chi cực!



Trần Dung ngồi trong lòng y, cắn môi, cố gắng không để bản thân bị khôi giáp cứng rắn ma sát da thịt nữa.



Một hồi lâu, nàng thấp giọng hỏi: “Lần này phải đi đâu?”



“Lạc Dương.”



Lạc Dương?



Trần Dung ngẩn ra. Lạc Dương ư? Nếu đi, chẳng phải là sẽ thật lâu sao? Chẳng phải khi nàng lại trở về, hoặc nghe thấy tin tức của thành Nam Dương đã là cảnh còn người mất sao? Ngay cả vị thần tiên áo trắng chưa bao giờ

cần nàng tham dự vào việc của chàng cũng có kết cục cuối cùng sao?



Thật lâu sau, Trần Dung thấp giọng trả lời: “Vâng.”



Đúng lúc này, Nhiễm Mẫn cười lạnh: “A Dung không cần lo lắng, khi nàng trở

về, Vương Thất lang đã bị Mộ Dung Khác giết chết rồi.”



Khi những lời này vừa thốt khỏi miệng, y liền hối hận, vì thế y ngậm chặt bạc môi, tự hờn dỗi.



Trần Dung không phát hiện sự dị thường của y, nàng rũ hai mắt, trả lời nhẹ

nhàng mà quyết đoán: “Lang Gia Vương Thất cũng không phải là người vô

năng. Tướng quân, trên đời này, Mộ Dung Khác e ngại không chỉ có một

mình ngài!”



Lúc này đây, lời của nàng vừa dứt, Nhiễm Mẫn đã cất tiếng cười to.



Một lát sau, y vừa thu lại tiếng cười, mày rậm khẽ nhíu, quát: “Về sau không được nghĩ về hắn nữa!”



Trần Dung rũ mắt, một hồi lâu mới đáp: “Vâng.” Đã quen thuộc với tính cách

của y, biết lòng dạ của nam nhân này, Trần Dung sẽ không tiếp túc chống

đối nữa, nàng lại thì thào nói: “Trần Dung tuy là nữ nhân, cũng dám đảm

đương gánh trách nhiệm…… Ta sẽ không còn nghĩ về chàng nữa.” Tựa như, sẽ không ái luyến ngươi nữa vậy. Cho dù đứng ở cạnh ngươi, cho dù cùng

ngươi sớm chiều ở chung, ta cũng sẽ không ái luyến ngươi lần nữa, sẽ

không!



Nghe thấy đáp án này của nàng, Nhiễm Mẫn mới hừ một tiếng.



Hai người một ngựa chạy về phía trước.



Dần dần, trăng lên giữa trời.



Đúng lúc này, hỏa long mã đột nhiên đang chạy vội nhảy chồm lên, ngửa mặt lên trời hí một tiếng dài!



Nhiễm Mẫn trầm quát một tiếng: “Có mai phục!”



Trong tiếng quát, khuôn mặt y tuấn tú trầm hàn, trong mắt lộ ra sát khí, tay nắm dây cương cũng bấu chặt.



Khi Trần Dung nghe thấy lời này của y thì gương mặt trắng bệch, nàng nhìn

thoáng qua bên sườn ngựa, nơi đó, không có binh khí của y.



Nhiễm Mẫn có hỏa long mã, có binh khí nơi tay là Thiên Vương uy sát vô địch. Nhưng mà, nếu không có vũ khí thì sao?



…… Nếu không phải vì tìm nàng, binh khí của y sẽ không rời tay nửa khắc!



Ngay khi Trần Dung đang trầm tư, Nhiễm Mẫn quay đầu liếc nhìn nàng một cái.



Ngay lúc này, Trần Dung nâng đầu, dưới tinh quang, nàng đối diện với hai mắt trầm hàn như băng của y, thấp giọng nói: “Ngựa của ngài là thần tuấn,

nhất định có thể xông qua, tướng quân, ngài cho ta xuống ngựa sẽ nhẹ

nhàng hơn, nhất định có thể khiến bọn họ trở tay không kịp.” Trong ánh

mắt kinh ngạc của Nhiễm Mẫn, nàng nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng cho

ta.”



Giờ khắc này, ánh mắt của nàng thập phần sáng ngời, thập phần ôn nhu……



Nhiễm Mẫn rõ ràng bị cảm động, y nhìn chằm chằm Trần Dung, khẽ nói: “Nữ lang

này.” Trong tiếng thở dài, y nhẹ nhàng xoa trên mặt nàng một lát.



Đảo mắt, y đưa lưng về phía Trần Dung, giục ngựa chậm rãi đi về phía trước.



Lúc này Trần Dung cúi đầu, khóe miệng dần dần hiện lên nụ cười lạnh.



Nàng biết tại thời điểm này, chỉ có một câu như thế mới có thể làm cho y

động dung, mới có thể làm cho y bảo vệ nàng ở mức độ tối đa! Mới có thể

làm cho kẻ tâm như sắt thép, dù cuối cùng có giữ nàng lại hay không đều

sẽ khắc trong tâm khảm…… Loại ghi khắc này có thể sẽ là cả đời!



Tinh quang như nước, ngân nguyệt như câu, hai người một ngựa chậm rãi bước đi.



Chưa được một trăm bước, Nhiễm Mẫn đột nhiên quát lên một tiếng lớn: “Giá –” Trong tiếng quát, mũi chân của y đá vào bụng ngựa.


Hắn nói tiếp với giọng nghi hoặc: “Nếu không phải Vương Thất lang còn ở lại thành Nam Dương, tại hạ nghĩ rằng hắn đã bỏ chạy rồi.”



Nhiễm Mẫn cười cười, nói: “Vương Hoằng tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng là người không dễ nhìn thấu.”



Y ngả về phía sau, thì thào nói: “Trận tranh đấu này, ta cũng chờ mong.”

Nói tới đây, y quả quyết hạ lệnh: “Thông tri xuống, người của chúng ta

bất cứ lúc nào đều không được xuất hiện trong tầm mắt của song phương,

đừng để cho bọn họ phát hiện sự tồn tại của chúng ta.”



“Vâng.”



“Trong thành Nam Dương tình huống như thế nào?”



Người phụ tá cười lạnh: “Vẫn là như vậy, lòng người hoảng sợ, rối loạn!” Nói

tới đây, hắn lại cất tiếng chê cười: “Nghe nói Nam Dương vương kia nhiều ngày nay đã gầy rộc đi, tóc cũng bạc trắng một nửa.” Hắn nói tới đây,

tâm tình tốt, nở nụ cười.



Nhiễm Mẫn gật đầu.



Y cúi đầu mở ra một quyển sách lụa, nhìn nhìn, lại hỏi: “Các tộc khác thì sao? Có dị động gì không?”



Phụ tá bẩm: “Từ phương tây và phương bắc có Hồ tộc đến, phía đông cũng có bóng dáng của người Hồ.”



Nhiễm Mẫn nghe đến đó, cười lạnh lùng: “Hạ lệnh, ngăn lại toàn bộ những người cố ý tiến đến giảo sát! Hừ, họ Mộ Dung không có một nam nhân nào khác,

nếu trước mặt người trong thiên hạ đưa ra chiến thư với Vương Thất lang, hẳn là phải cùng hắn một chọi một, đao thương sống mái!”



Người

phụ tá ha hả cười, hắn bội phục nhìn Nhiễm Mẫn, nói: “Tướng quân không

muốn người khác đến quấy rối chăng? Ha ha ha, được, để thuộc hạ đi làm.”



Hắn cũng là người sảng khoái, xoay người rời đi.



Đi được vài bước, người phụ tá đột nhiên dừng chân, nhìn về phía Trần Dung.



Nhìn Trần Dung mặc quần áo nam bào, im lặng đứng ở trong góc, hắn gật đầu,

nói với Nhiễm Mẫn: “Nữ lang sĩ tộc này đúng là đặc biệt không giống ai,

vận khí của tướng quân cũng không tệ lắm đâu. Ha ha.”



Cũng không chờ Nhiễm Mẫn trả lời, hắn đã nghênh ngang bước đi.



Nhiễm Mẫn chỉ vùi đầu viết nhanh.



Trần Dung đi đến bên cạnh y, chậm rãi ngồi xuống, một bên sửa sang lại sách lụa lộn xộn, một bên liếc về phía chữ ở mặt trên.



Mặt trên đều là về trận chiến trong thành Nam Dương lần này.



Nhiễm Mẫn không chỉ dũng mãnh vang danh khắp thiên hạ, y còn rất tài trí,

chinh chiến chi đồ, có thể nói là một nhân vật thiên tài không gì không

rõ. Bằng không, cũng đã không thể trở thành danh tướng thiên hạ đệ nhất.



Trần Dung vừa sửa sang lại sách lụa vừa liếc mắt nhìn, trong lúc bận rộn, cũng không để ý tới thời gian.



Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, giọng nói trầm thấp của Nhiễm Mẫn

truyền đến: “A Dung, có muốn trở về thành Nam Dương không?”



Trở về thành Nam Dương?



Trần Dung ngẩn ra, ngẩng ngay đầu lên.



Nhiễm Mẫn không nhìn nàng, y chỉ đang vội vàng viết gì đó.



Một hồi lâu, Trần Dung nhẹ giọng hỏi: “Lúc này, cửa thành của Nam Dương có thể ra vào sao?”



Nhiễm Mẫn nghe vậy, y buông bút lông, ngẩng đầu nhìn Trần Dung, nở nụ cười thần bí.



Tay phải y duỗi ra, với lên cánh tay Trần Dung.



Sau đó, y kéo nàng thật mạnh ủ vào trong ôm ấp của mình.



Ôm nàng, y khẽ cười nói: “Cần gì phải theo cửa thành ra vào?”



Trần Dung khó hiểu trừng lớn mắt nhìn y.



Nhiễm Mẫn dựa vào phía sau, năm ngón tay thành lược chải vuốt sợi tóc đen

bóng của nàng, nói: “Thành Nam Dương có một đường hầm.”



Trần Dung kêu ‘A’ sợ hãi ra tiếng, nàng trừng nhìn y, hé cái miệng nhỏ nhắn, nửa ngày nói không ra lời.



Lúc này tim trong lồng ngực nàng nhảy loạn: Thành Nam Dương có một con

đường…… Vậy không phải là nói, cho dù xuất hiện vạn nhất, cũng có thể

cứu chàng sao?



Ngay khi nàng miên man suy nghĩ, Trần Dung liếc thấy ánh mắt híp lại hồ nghi của Nhiễm Mẫn.



Lập tức, nàng thu hồi tâm thần, rũ hai mắt, thì thào nói: “Nói như vậy, ta

có thể tự do ra vào thành Nam Dương sao?” Nàng nheo lại hai mắt, trong

ánh mắt lộ vẻ chờ mong: “Ta cũng có thể nhìn xem hoàn cảnh hiện tại Trần Nguyên còn có hai vị phu nhân và nhi tử nữ nhi của hắn sao?”



Trong ánh mắt, biểu lộ một sự ngoan độc.



Nhiễm Mẫn thấy thế thì thu hồi hồ nghi, cất tiếng cười to. Y vỗ mạnh tay nói: “Giỏi cho A Dung nàng, quả nhiên là người không thể đắc tội. Được, ta

mang nàng đi xem toàn gia kia thế nào!”