Mị Công Khanh

Chương 112 : Lang quân vẫn vậy

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trần Tam lang nói đến chỗ thương tâm òa khóc lên, say sưa nói lời mơ hồ.



Trần Dung hỏi vài câu, thấy rốt cuộc không hỏi ra gì nữa, lại nhìn thấy vài

người vội vã chạy tới đây. Nàng biết, nhóm Quý châu truyền thừa mấy trăm năm luôn tuân theo cổ huấn rằng việc xấu trong nhà không thể tuyên

dương ra bên ngoài, ngay cả trước mặt người ngoài, dù thế nào cũng phải

giữ mặt mũi. Mấy người kia, nhất định là sợ Trần Tam lang say rượu hồ

ngôn loạn ngữ nên mới chạy tới.



Nàng đứng lên, thấp giọng nói với chủ tiệm quán rượu: “Lão bá, làm phiền đỡ vị lang quân này ra, giao cho người nhà hắn.”



Chủ quán nhận được vàng lá, tất nhiên là nguyện ý đỡ Trần Tam lang ra ngoài.



Khi bọn họ tới cửa điếm, vài người đã chạy đến nơi. Mấy người tiếp đón Trần Tam lang, quay đầu nhìn về phía Trần Dung. Nhưng lúc này Trần Dung đã

đứng ở trong góc, bộ mặt mơ hồ, bóng người mơ hồ, mấy người căn bản thấy không rõ.



Nhìn bọn họ rời đi, đột nhiên, Nhiễm Mẫn cười nhẹ: “Nữ lang, đã như ý nguyện chưa?”



Trần Dung quay đầu, nàng thi lễ với y, khoái hoạt nói: “Đúng, như ý nguyện

rồi.” Trần Nguyên kia đã đắc tội với Lang Gia Vương thị, lại đắc tội với Nam Dương vương, có thể nói, cho dù là Kiến Khang hay là thành Nam

Dương, hắn đã không còn nơi nào để sống yên ổn nữa rồi.



Mà Trần

Nguyên sụp đổ, cho dù là Trần Tam lang hay là Trần Vi, giá trị con người sẽ bị chuyển biến đột ngột. Ngay cả Nguyễn thị, hẳn ở trong Quý châu

cũng khó mà ngóc đầu làm người.



Lúc này Trần Dung mỉm cười yếu ớt, không chút nào che giấu khoái ý.



Trong âm u, Nhiễm Mẫn thâm trầm nhìn nàng, lại mỉm cười.



Đúng lúc này, tiếng ồn ào náo động truyền đến.



Trong tiếng ồn ào mang theo hoan hô cùng tiếng nữ tử kêu la, đối với toàn

thành đang bất an, âm thanh tràn ngập vui vẻ này thật sự là hiếm thấy.



Nhiễm Mẫn ngẩng đầu nhìn, Trần Dung lại chạy vài bước ra cửa điếm.



Ở chỗ ngã tư phía trước xuất hiện một chiếc xe ngựa.



Chỉ liếc mắt một cái, Trần Dung đã cứng đờ.



Chậm rãi, nàng mở to mắt nhìn, nhẹ nhàng cười.



Chung quanh xe ngựa vây đầy thiếu niên nam nữ. Trong tiếng cười nói, Trần

Dung nghe thấy Trần Kỳ kêu lớn: “Thất lang, Thất lang, ta biết việc

người Hồ vây thành không liên quan đến chàng, trăm ngàn lần chàng đừng

để ý.”
của Nam Dương vương cùng nhà mẹ đẻ của Nguyễn thị, khiến hai nhà đều

phẫn nộ, Nam Dương vương tức tối, chém ca ca Lý thị cũng là Như phu nhân của hắn, còn muốn chém cả Trần Nguyên. Trần Nguyên bối rối, vội vàng

hưu Lý thị kia, quỳ gối trước mặt Trần Công Nhương khóc lớn, lúc này mới được miễn tội chết.”



Thượng tẩu nhìn thoáng qua xung quanh,

thấy có người liền ngậm miệng lại. Một hồi lâu, đi vào chỗ yên ắng, lão

mới tiếp tục nói: “Thời gian này, A Vi kia mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, nhà

mẹ đẻ của phu nhân Nguyễn thị phát ngôn bừa bãi, nói Nguyễn thị từ nay

về sau không còn liên quan đến bọn họ nữa. Trần Nguyên cùng Nguyễn thị

lại đóng cửa không ra, nữ lang không biết đâu, hiện tại, bọn người hầu

đều nói tộc bá của người đã thất thế, luôn không có sắc mặt hòa nhã. Ai, nghe nói Trần thị Nam Dương họp mặt vài lần, nói muốn đuổi toàn gia bọn họ đi.”



Nói tới đây, ngữ khí Thượng tẩu có chút khổ sở, lão thở dài: “Trần Nguyên xảy ra chuyện cũng sẽ liên lụy đến chúng ta. May mắn

nữ lang không ở đây.”



Trần Dung trầm mặc.



Tất nhiên nàng biết khẳng định sẽ liên lụy nàng. Mặc kệ nói như thế nào, nàng hiện tại cũng được quy về danh nghĩa của Trần Nguyên, nếu Trần thị Nam Dương

muốn khu trục Trần Nguyên, nhất định cũng sẽ khu trục nàng.



Có điều loại tổn thất này, nàng tuyệt đối không để ý. Giờ này khắc này, trào ra trong nội tâm nàng chỉ có khoái cảm trả thù.



Nhịn vui mừng, Trần Dung nhìn về phía Nhiễm Mẫn.



Lúc này, nam nhân này đang nhắm mắt trầm tư, mày rậm của y nhíu chặt, cũng không biết suy nghĩ cái gì.



Nhìn y, Trần Dung thầm nghĩ: Cũng không biết hắn cụ thể đã thả tiếng gió gì

ra? Có thể khiến Trần Nguyên cùng Nguyễn thị chật vật như vậy?



Giọng Thượng tẩu vẫn còn truyền đến: “Mấy ngày trước đây, Nguyễn thị lại đây

hạ lệnh, nói hạ nhân trong viện chúng ta chỉ có thể chừa lại một người

trông viện. Còn lại toàn bộ đuổi đi. May mắn Trần Công Nhương phái người đến, người nọ nói, nữ lang là người có tình có nghĩa, dù thế nào cũng

không thể chủ nhân sinh tử chưa rõ mà đã tản mát gia nô.” Nói tới đây,

trong giọng nói Thượng tẩu tràn ngập khoái ý: “Người nọ còn nói, có

những người tự mình đã làm sai chuyện, còn giận chó đánh mèo người khác. Thật sự là tiểu nhân. Ha ha.”



Trần Dung nghe đến đó mới hiểu

ra, trách không được lần này Thượng tẩu nói tới Trần Nguyên, trong ngữ

khí không có một chút cung kính, hóa ra sau đó còn xảy ra một chuyện thế này.



Đúng lúc này, Thượng tẩu nhịn không được dừng lại xe ngựa, quay đầu nhìn nàng, nói: “Nữ lang, trong gia tộc mọi người nghĩ rằng

người đã xảy ra chuyện.” Dừng một chút, lão hạ giọng, ấp a ấp úng nói:

“Đoàn người đi cùng nữ lang không có một ai trở về, lời đàm tiếu nào

cũng có. Ngay cả lão nô cũng khóc mấy lần……” Vừa nói, lão vừa lén lút

liếc về phía Nhiễm Mẫn ở trong góc.