Mị Công Khanh

Chương 113 : Đố kỵ

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Trần Dung thấp giọng an ủi: “Có tướng quân ở đây sao ta có thể xảy ra chuyện gì được?”



Thượng tẩu lên tiếng đáp, có điều khi lão đáp lời lão vẫn liếc về phía Nhiễm Mẫn, vẻ mặt đầy nghi vấn.



Trần Dung biết, Thượng tẩu chắc chắn có nhiều nghi hoặc đối với chuyện của

nàng, đang rất muốn hỏi, có điều hiện tại nàng không muốn nói.



Xe ngựa vẫn đang lạo xạo chạy đi.



Chỉ chốc lát, giọng nói của Nhiễm Mẫn truyền đến: “Dừng lại.”



Thượng tẩu rùng mình, đáp: “Vâng.”



Xe ngựa vừa dừng lại, Nhiễm Mẫn đã nắm tay Trần Dung nhảy xuống, sau đó

xoay người, hướng tới một ngã tư nhỏ ở phía trước. Thượng tẩu vừa định

đuổi theo, Trần Dung đã ngoái đầu nhìn lão lắc đầu.



Thượng tẩu

há miệng, nhìn Nhiễm Mẫn nắm chặt tay Trần Dung, nhìn bóng dáng hai

người gắn bó gắt gao, vô số nghi vấn nghẹn trong họng, không có cơ hội

hỏi ra miệng.



Hai người dần dần biến mất trong tầm nhìn của lão.



Chỉ chốc lát, hai người đi đến đường tắt, tiến vào sân viện rách nát kia.



Nhiễm Mẫn dẫn đầu nhảy xuống, y đẩy ra tảng đá, vẫy tay với Trần Dung rồi cũng không chờ nàng mà cúi lưng đi vào.



Trần Dung nhảy xuống.



Chỉ chốc lát, tảng đá từ từ khép lại, lại khôi phục như ban đầu.



Trần Dung đi theo phía sau Nhiễm Mẫn, im lặng ra khỏi thành Nam Dương.



Đứng ở bên ngoài, Nhiễm Mẫn nâng đầu, nhìn thành Nam Dương, bạc môi mím

chặt, một hồi lâu, y nặng nề cười, nói: “Cũng chỉ là một dòng họ.”



Dứt lời, y quay đầu, bước nhanh rời đi.



Trần Dung vội vàng đuổi theo.



Hai người đi chưa được ba trăm bước, đã thấy trăm thân vệ vây quanh hỏa

long mã. Nhiễm Mẫn sải bước lên lưng ngựa, cũng không để ý tới Trần

Dung, quát dài một tiếng, rồi phóng như điên.



Trần Dung mở to mắt nhìn bóng y đi xa, ngẩn ngơ, lúc này một thân vệ cất tiếng gọi: “Nữ lang, biết cưỡi ngựa không?”



Trần Dung vội vàng quay đầu, trả lời: “Biết, biết.” Nàng leo lên lưng ngựa,

được nhóm thân vệ vây quanh hướng tới bóng dáng Nhiễm Mẫn phóng về phía

nơi hoang dã.



Chỉ một lát, nhóm thân vệ đã đuổi theo Nhiễm Mẫn.



Một người một ngựa đứng lặng ở dưới ánh trăng, trong hoang dã vô biên vô

hạn, một người một ngựa vô cùng cao lớn. Nhìn trong bóng đêm, bóng dáng

kia có vẻ mơ hồ mà xa xôi, Trần Dung khẽ thở dài một tiếng.



Nàng giục ngựa đi đến phía sau y.



Trong tiếng vó ngựa, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của Trần Dung truyền đến: “Có mấy vị vương hầu có khí phách gan dạ chứ? Tướng quân vũ dũng vô song,

có trí mưu, đã là danh tướng thiên hạ đệ nhất thì sẽ được ghi trên sách

sử, thiên thiên vạn tái đều có tên của tướng quân. Chỉ một chút ít vinh

quang đã có thể khiến mọi sĩ tộc, mọi sĩ phu ngước nhìn lên, A Dung

không biết vì sao tướng quân lại buồn bực không vui?”



Lời nói

này, ở kiếp trước nàng đã nghĩ đi nghĩ lại vạn vạn lần, luôn muốn tìm

một cơ hội thích hợp để hỏi y. Khi đó nàng tin tưởng vững chắc, nếu thời cơ tốt, nàng nhất định có thể giành được vài phần kính trọng của y.



Bởi vậy, giờ phút này khi nàng nói ra vô cùng có thứ tự, thậm chí trong ôn

nhu, còn có buồn bã mất mát mà nàng không phát giác ra……



Mãi một lúc lâu sau, Nhiễm Mẫn quay đầu.



Trong bóng đêm, hai mắt y sáng như sói, nhìn thẳng Trần Dung, Nhiễm Mẫn khẽ

cười nói: “Khá lắm nữ lang. Lời nói này thật sự xuôi tai.”



Y giục ngựa tới gần nàng.



Khi đến bên cạnh nàng, y vươn tay phải với nàng, ra lệnh: “Lại đây.”



Bàn tay Trần Dung dưới ống tay áo lén lút run rẩy một chốc.



Nàng thuận theo vươn tay ra, đặt lên lòng bàn tay của y.



Ngay lập tức, Nhiễm Mẫn nhấc nàng lên lưng ngựa, mũi chân đá một cái, phóng tới chỗ sâu trong bãi cỏ hoang vu.



Gió đêm gào thét ập đến, trong hô hấp nặng nề của nam nhân, đột nhiên y

nói: “Ta thật muốn nhìn xem, Lang Gia Vương Thất sẽ đối trận với Mộ Dung Khác thế nào, làm thế nào có thể xứng với danh hiệu nổi danh thiên hạ!”



Trần Dung biết, y đố kỵ.



Nàng không trả lời. Lúc này, cũng không cần nàng trả lời gì cả.



Gió đêm vẫn thổi vù vù, hỏa long mã toàn tốc phóng vội, nhanh như thiểm

điện, khiến gió đêm vốn ôn nhu quất vào mặt người ta đau đớn.



Dù Trần Dung cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn không lên tiếng.




Có điều chỉ liếc mắt một cái, bọn họ đã thu hồi tầm mắt, không để ý tới.



Đến lúc này, Trần Dung mới chú ý cho dù là Nhiễm Mẫn hay là nhóm thân vệ,

bọn họ đều thực tùy ý, tựa như một sĩ tử nhà giàu mang theo một đám hộ

vệ dạo đêm vậy. Đặc biệt Nhiễm Mẫn còn mang theo nàng, vẻ thanh thản kia không cần nói cũng rõ ràng.



Lúc này, một thân vệ thấp giọng

cười nói: “Tướng quân cũng không cần học đám sĩ phu, giờ này khắc này,

kẻ sĩ toàn thành chỉ sợ không có một ai tự tại giống như tướng quân.”



Lời này vừa nói ra, một loạt tiếng cười vang lại truyền đến. Trần Dung cũng cười, có điều khi đang cười, trong lòng nàng thầm nghĩ: Vương Hoằng

không còn cách nào khác để đi ra ngoài, nhưng đám người Thượng tẩu dù

thế nào ta cũng phải đưa bọn họ ra khỏi thành Nam Dương mới được. Nhìn

xem thế nào, đợi lát nữa trở về sẽ đề cập với Nhiễm Mẫn.



Trần

Dung biết người như Nhiễm Mẫn, bình sinh giết người không ghê tay, sinh

mạng của người khác trong mắt y không đáng một đồng. Người của nàng, mặc dù nàng xem trọng, nhưng trong mắt y vị tất đã đáng giá bằng một con

ngựa. Y sẽ không bởi vì một số người mà ảnh hưởng kế hoạch của mình.

Muốn y đáp ứng mang bọn người hầu đi, phải là lúc tâm tình y vô cùng

tốt, sự tình phát triển thuận lợi, chính là thuận tay làm thì nhắc đến

mới có hiệu quả.



Trong lúc Trần Dung suy nghĩ, trong tiếng cười của nhóm thân vệ, mọi người dừng chân.



Trần Dung ngẩng đầu lên.



Một sân viện xuất hiện ở trước mắt nàng. Đây là một thôn trang cực kỳ bình

thường, không có tường vây cao lớn, cũng giống các thôn trang khác, nằm ở trong một ngõ nhỏ, hết thảy đều tầm thường vô cùng.



Mà chỗ bọn họ đang đứng là một cửa hông chỉ đủ để một người ra vào.



Nhiễm Mẫn buông tay nàng ra, thản nhiên ra lệnh: “Nhảy qua, rồi mở cửa ra.”



“Vâng.”



Một thân vệ lên tiếng trả lời, hắn lui khỏi vài bước, sau đó chạy về phía

trước, dẫm lên một tảng đá, nhẹ nhàng khéo léo nhảy qua tường vây.



“Kẹt” một tiếng, cửa hông mở ra, thân vệ đứng ở bên trong nhìn Nhiễm Mẫn khẽ gọi: “Tướng quân.”



Nhiễm Mẫn gật đầu, chậm rãi bước vào.



Trần Dung đi nhanh hai bước, theo phía sau y đi vào sân.



Vừa vào bên trong, nàng phát hiện vẻ ngoài của thôn trang trước mắt này cực kỳ bình thường, nhưng bên trong cây cối trang trí lại cực kỳ đẹp đẽ,

một dòng suối nhỏ uyển chuyển vòng quanh. Dưới ánh trăng, nước suối

trong suốt, cây cối chỉnh tề hiện lộ sự tinh xảo.



Đây là một thôn trang đã được sửa sang tỉ mỉ.



Khi Trần Dung đang đánh giá, Nhiễm Mẫn đã cất bước tiến lên.



Trên đường đi, Trần Dung phát hiện, phòng ốc trong thôn trang này đều dùng

gậy trúc làm thành, núi giả lưu thủy, trúc ốc lầu các, đúng là cực kỳ lý thú.



Có điều, Trần Dung không phải là người phong nhã, tuy rằng đã sống hai kiếp, nhưng kiếp trước đi theo Nhiễm Mẫn, y cũng không phải người phong nhã. Nàng ngắm nhìn, chỉ cảm thấy thôn trang này tốn không

ít tâm lực, có vẻ thập phần tinh mỹ, có thể thấy đồ dùng tinh xảo ở khắp nơi, nhưng nếu bảo nàng miêu tả rõ là cái gì thì nàng cũng không thể

nói ra.



Nhiễm Mẫn chắp hai tay, thản nhiên đi ở phía trước nàng, lúc này trầm thấp cười nói: “Vương Thất lang quả nhiên có nhã hứng, chỉ là một thôn trang bình thường, hắn vừa ở đây thì lập tức trở nên phong

nhã.”



Một lời thốt ra, Trần Dung đã vội ngẩng đầu.



Vương Hoằng?



Nơi này là nơi Vương Hoằng ở?



Dọc theo đường đi, nàng luôn luôn suy đoán, Nhiễm Mẫn đến có lẽ là vì muốn

gặp Vương Hoằng. Nhưng từ chính mồm y nói ra, nàng mới dám khẳng định.



Nam nhân này không phải đã nói muốn xem diễn sao? Không phải y đố kỵ Vương Hoằng sao?



Giờ phút này y đến, là vì cái gì?



Ngay khi Trần Dung suy nghĩ, Nhiễm Mẫn lại cười nhẹ: “Đèn đuốc vắng vẻ, cổ

nhạc không thấy đâu, xem ra, việc người Hồ vẫn khiến cho vị Vương Thất

lang nổi danh thiên hạ đau đầu.”



Gần như là tiếng cười y vừa dứt, bỗng nhiên, phía trước truyền đến một tiếng gọi trong trẻo: “Thắp đèn!”



Tiếng kêu vừa thốt ra, tiếng động vang lên bốn phía, mười mấy cây đuốc cùng

đèn lồng đồng thời được thắp sáng, trong nháy mắt, nơi vừa rồi vẫn tối

tăm yên tĩnh trở nên sáng trưng.



Trong ánh lửa, một thanh niên

kẻ sĩ có diện mạo tuấn lãng đi nhanh đến, hắn hướng tới Nhiễm Mẫn vái

chào thật sâu, cất cao giọng nói: “Lang quân nhà ta mới vừa rồi đã nói,

đêm nay sẽ có quý nhân tới chơi bảo ta chờ đợi để thắp đèn. Quả nhiên,

quý nhân thật đúng là đến đây.”



Tiếng cười của thanh niên kẻ sĩ

kia sang sảng chi cực. Dường như hắn không chú ý tới đám người Nhiễm Mẫn ngừng chân, đang lộ ra cả thần sắc kinh nghi. Hắn hãy còn lạy dài, cười nói: “Lang quân nói đúng thật. Tiểu nhân nghĩ rằng, lúc này trong thành Nam Dương thật đúng là không có khách nhân nào tôn quý bằng tướng quân. Minh nguyệt đã nhô lên cao, tướng quân đạp bóng đêm tiến đến tương trợ

người Nam Dương chúng ta, tiểu nhân cảm động đến rơi nước mắt!” Trong

tiếng cười là sự vui sướng tột độ.