Mị Công Khanh

Chương 114 : Giằng co

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Nghe thanh niên kẻ sĩ cười sang sảng, Trần Dung suýt nữa bật cười ra tiếng.



Nhưng đương nhiên nàng không cười, chẳng những không thể cười, nàng còn an phận cúi đầu, lui ra phía sau một bước.



Gương mặt Nhiễm Mẫn vẫn bình tĩnh.



Chậm rãi, y nhoẻn miệng cười nói: “Khá lắm Vương Thất lang! Bội phục, Nhiễm mỗ bội phục!”



Y chắp hai tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm phía sau người nọ, quát: “Lang

quân nhà ngươi đã dự liệu như thế, tại sao còn chưa thấy đâu?”



Thanh niên kẻ sĩ ngẩng đầu nhìn y, há mồm định giải thích, lúc này, một giọng nói thanh nhuận, ôn hòa thấm vào bầu trời đêm: “Tướng quân sao không đi vào nói chuyện?” Người kia nhẹ giọng cười: “Rượu đã ủ, thịt đã thơm

hương. Chỉ đợi anh hùng đạp nguyệt mà đến.”



Giọng nói này thản nhiên tự tại, ngữ khí bình thản phong nhã, dù Nhiễm Mẫn đang tức tối, lúc này cũng không thể phát tác.



Nhiễm Mẫn quay đầu.



Y liếc nhìn Trần Dung trốn phía sau một cái.



Vừa thấy thần sắc của y, Trần Dung hiểu rằng lúc này y muốn mình cùng đi vào…… Trần Dung cắn môi, rốt cục cũng cất bước.



Nhiễm Mẫn duỗi bàn tay nắm cổ tay nàng, nhấc chân đi vào bên trong.



Ngoài phòng, có hai đồng tử diện mạo thanh tú đứng hầu ở bên cạnh, nhìn thấy

Nhiễm Mẫn đi tới, bọn họ xoay người thi lễ, bày ra tư thế ‘Mời’.



Nhiễm Mẫn nhanh bước vào.



Trần Dung bị y nắm chặt tay, thân bất do kỷ đi theo.



Trong phòng trúc, mùi đàn hương thơm ngát, xen lẫn với hương hoa không biết

tên, bất tri bất giác làm cho thần kinh đang căng thẳng của Trần Dung

được thả lỏng.



Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.



Chính giữa

phòng trúc là một mĩ thiếu niên ngồi đó. Khác với bình thường là, buổi

tối hôm nay mĩ thiếu niên không hề giản dị. Chàng khoác ngoại bào màu

tím nhạt, thêu phượng hoàng màu lam, tóc dài rối tung trên vai. Trên

tháp của chàng có bày cầm, ngón tay thon dài trắng trẻo đang đặt lên

cầm.



Thời điểm nào nhìn thấy chàng, thiếu niên tuấn mỹ này luôn

có tư thế thản nhiên cao thượng. Có điều giờ này khắc này, năm ngọn nến

phía sau làm nền, trong sự cao thượng lộ thêm một phần uy nghiêm cùng

quý giá.



Chàng cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nhưng khí độ, sự tao nhã vượt xa mọi người! Trần Dung hoảng hốt nghĩ rằng: Chỉ sợ vương tôn
chứ! Nói chuyện với những người như các ngươi thật đúng là hao tâm tốn

sức. Được rồi, Vương Thất lang, chúng ta nói thẳng ra đi. Lúc này ta

giúp ngươi đối phó Mộ Dung Khác, ngày khác nếu Nhiễm Mẫn có yêu cầu thì

cần ngươi giúp đỡ một chút trong Tấn thất.”



Sau khi y nói ra yêu cầu của mình, mắt đen như sói nặng nề nhìn chằm chằm Vương Hoằng, chờ câu trả lời của chàng.



Dưới ánh mắt của y, Vương Hoằng mỉm cười.



Chàng chậm rãi đứng lên.



Khi chàng đứng lên, vách tường phía sau chàng hiện ra một bóng người.



Vương Hoằng nhìn chằm chằm Nhiễm Mẫn, chậm rãi, hắn nở nụ cười, hàm răng trắng như tuyết dưới ánh nến tản ra hàn quang.



Mỉm cười, giọng nói của Vương Hoằng trước sau như một nhã nhặn, ôn nhu mà

lạnh nhạt: “Đối phó với Mộ Dung Khác chỉ là việc nhỏ, thuận lợi cho

tướng quân mà thôi, mua bán này không có lời.”



Nhiễm Mẫn không kiên nhẫn, y đứng phắt dậy.



Hai tay vỗ một cái, y nặng nề nhìn chằm chằm Vương Hoằng, nói với vẻ tức

giận: “Vương Thất lang, ngươi cũng đừng quên, nếu không có ta, tính mệnh của ngươi đã khó bảo toàn! Ngay cả Lang Gia Vương gia cũng sẽ gạt bỏ uy vọng. Dưới tình huống như vậy, ngươi còn dám nói mua bán không có lời!”



Y thấp giọng rít gào đến đây, vung tay áo dài, quay đầu rời đi.



Trần Dung giật mình, nhìn thoáng qua Vương Hoằng, thấy chàng mỉm cười, bình

thản nhìn theo bóng dáng của Nhiễm Mẫn, nàng ngập ngừng một chút rồi cúi đầu chạy ra khỏi phòng trúc.



Chúng thân vệ đang chờ, nhìn thấy Nhiễm Mẫn đi ra vội vàng bước lên đón.



Bọn họ đang muốn mở miệng hỏi, thấy y nghiêm mặt, biểu tình tối tăm thì không dám thốt ra một tiếng.



Đoàn người xoay người đi ra bên ngoài.



Dưới sự dẫn dắt của Nhiễm Mẫn mang theo gương mặt âm trầm, mọi người không nói được một lời, cúi đầu hành tẩu.



Vừa mới bước ra ngã tư đường, một thân vệ liền kêu lên: “Làm sao mà cháy vậy?”



Mọi người đồng thời ngẩng đầu.



Chỉ thấy trên bầu trời phía tây, ánh lửa tận trời, khói đen bốc lên tận

mây. Cùng khói đen cuồn cuộn kia là tiếng la hét ầm ĩ, kêu nháo của

người thành Nam Dương.



Mọi người nhìn ngó, đột nhiên, một thân vệ kêu lên: “Tướng quân, không tốt! Ngài nhìn phương hướng kia đi!”



Trong giọng nói tràn ngập kinh hoảng.