Mị Công Khanh

Chương 115 : Tính kế

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Gương mặt Nhiễm Mẫn trầm xuống, tay phải vung lên, quát: “Đi nhanh chút.”



Cũng không cần y phân phó, chúng thân vệ đã bước xa như bay.



Chỉ chốc lát, bọn họ đi tới chỗ châm lửa.



Nhìn sân viện ánh lửa tận trời, khói đặc cuồn cuộn, nhìn láng giềng bốn phía ra ra vào vào, hô to gọi nhỏ vội vàng dập tắt lửa, một thân vệ hổn hển

kêu lên: “Tướng quân, phải làm sao bây giờ?”



Trong tiếng kêu của hắn, xa xa truyền đến vài tiếng la trong thành Nam Dương: “Quái, sân

viện này đã hoang phế nhiều năm, tự dưng bốc lên ngọn lửa lớn như vậy.”



“Ai, xem như vậy, chỉ sợ sẽ thiêu cháy mấy ngày mấy đêm.”



Trong tiếng kêu la, Nhiễm Mẫn sầm mặt xuống.



Trần Dung cũng vậy, nàng ngơ ngác nhìn ánh lửa bốc lên tận trời, thì thào nói: “Không rời đi được.”



Đúng, không rời đi được.



Sân viện bị châm lửa kia là cửa vào! Mà xem đám lửa này, khói đặc này, chưa đến ba hay năm ngày sẽ cháy sạch bốn phía, chẳng còn lại chút gì.



Dần dần, gương mặt Nhiễm Mẫn lạnh lẽo như nước, ánh mắt sắc bén như đao.



Một thân vệ đi đến phía sau y, thấp giọng gọi: “Tướng quân?”



Nhiễm Mẫn cũng không quay đầu lại, nhìn chằm chằm khói đặc cuồn cuộn, một hồi lâu, y cười lạnh một tiếng nói: “Giỏi cho một Vương Hoằng, giỏi cho một Vương Thất lang!”



Tuy rằng, y không có chứng cớ chứng minh việc này là Vương Hoằng gây nên, nhưng y tin rằng, y đã bị Vương Hoằng tính kế!



Ngay lập tức, Nhiễm Mẫn bước nhanh trở về sân viện của Vương Hoằng.



Nhóm thân vệ tiến lên từng bước, theo sát bên cạnh, xem bộ dạng bọn họ tay đặt lên vỏ đao, đã là quyết định liều mạng.



Bị không khí nặng nề sát khí này khiến cho kinh hãi, Trần Dung nhắm mắt theo đuôi Nhiễm Mẫn, không dám ngẩng đầu.



Trong sự nặng nề, đột nhiên, Nhiễm Mẫn dừng bước.



Y mím bạc môi, nhìn chằm chằm phía trước.



Trần Dung cảm giác được không khí khác thường, ngẩng đầu lên.



Vừa nâng đầu, nàng mới phát hiện đoàn người bất tri bất giác đã đi tới bên

ngoài cửa hông của thôn trang nơi Vương Hoằng cư ngụ kia, lúc này, cửa

hông rộng mở, dưới ánh đuốc, Vương Hoằng khoác ngoại bào màu tím nhạt,

đang đứng ở trong gió, chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn bọn họ.



Phía sau chàng không có người nào.



Cây đuốc ở trong gió đêm bập bùng, bầu trời đầy sao thản nhiên tỏa sáng trên đầu, trên người chàng.



Vẫn như cũ là toàn thân tao nhã.


Trần

Dung thì thào nói: “Còn trắng tinh sạch sẽ……” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve áo

bào tuyết trắng, thì thào nói: “Đúng vậy, chỉ có y bào này mới sạch sẽ

thôi.”



Một tỳ nữ nói: “Được rồi, nữ lang bước vào trong thùng gỗ đi.”



Trần Dung lên tiếng, cởi bỏ nội y, bước vào trong thùng gỗ.



Độ ấm của nước rất vừa vặn. Mấy ngày nay, Trần Dung cùng đám người Nhiễm

Mẫn ngủ nghỉ tại quân doanh, làm sao được tắm rửa sạch sẽ thế này?



Nàng vùi sâu người xuống, chỉ lộ ra gương mặt ở bên ngoài. Sau khi thỏa mãn

rên rỉ một tiếng, Trần Dung cười nói: “Cảm giác rất thoải mái.”



Hai tỳ nữ thấy nàng vừa lòng thì vui vẻ nở nụ cười.



Chỉ chốc lát, Trần Dung đã thay xong áo bào kia.



Lúc này, bóng đêm đã tối đen, hai tỳ nữ đồng thời thối lui, nàng cởi hài, chui vào trong tháp.



Đệm chăn mềm mại thoải mái, thoang thoảng hương hoa mai, ngay cả gối đầu

cũng do dương chi bạch ngọc thượng đẳng tạo thành, chính là vì đã vào

đông nên được lót bên ngoài một lớp lông chồn. Trần Dung đem mặt dán vào lớp lông chồn ấm áp mềm mượt này, đánh giá một lúc, thầm nghĩ: Đúng

rồi, áo khoác lông chồn kia của Nguyễn thị dường như cũng có sắc lông

thế này.



Bất đồng là Nguyễn thị đối với tấm áo khoác kia coi như trân bảo, luôn không nỡ mặc. Ngay cả mặc vào, tỳ nữ nào không cẩn thận

huých một cái sẽ bị đánh rất đau. Mà ở đây, da lông trân quý như thế lại được làm gối cho người ta……



Trần Dung vừa nghĩ đến đây, không

khỏi nhìn ngắm xung quanh. Vừa ngắm nghía, nàng mới phát hiện, vật nào

lọt vào mắt không một cái nào không trân quý đến cực điểm. Sĩ tộc tầm

thường hẳn sẽ cất giữ ôm nó khư khư, coi là bảo bối.



Ngay lúc này, cửa trúc mở ra. Một tỳ nữ đi đến.



Nàng ta đưa lưng về phía Trần Dung, đốt hương trong lư hương, ngửi thấy mùi

này, Trần Dung không nhịn được hỏi: “Đây là hương gì vậy? Dễ ngửi như

thế?” Mùi hương này đúng là đặc biệt cao quý.



Tỳ nữ kia cười nói: “Nữ lang, đây là Long Tiên Hương.”



Long Tiên Hương? Quả nhiên là đồ dùng của hoàng thất.



Sau khi tỳ nữ đốt hương xong, xoay người đi ra, lúc nàng ta chuẩn bị đóng

cửa phòng, ngoái đầu liếc mắt nhìn Trần Dung một cái, che miệng cười

nói: “Lần trước Cửu công chúa đến phủ, Thất lang an trí cho công chúa

cũng không đối đãi thận trọng như với nữ lang.”