Mị Công Khanh

Chương 116 : Một đêm

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trần Dung rũ mắt không nói.



Đảo mắt, đêm đã khuya.



Trần Dung ngủ trong phòng thoang thoảng mùi Long Tiên Hương, nghe gió đêm thổi qua rừng trúc xào xạc, trằn trọc một lúc.



Lăn qua lộn lại, nàng thật sự ngủ không được nên phủ thêm ngoại bào, chậm

rãi đi ra phía ngoài. Vừa gây ra chút tiếng động, một tỳ nữ ngủ trong

một góc phòng đã cung kính gọi: “Nữ lang?” Giọng nói mơ hồ mang theo

buồn ngủ.



Trần Dung nhẹ giọng nói: “Ngươi ngủ đi.”



“Vâng.”



Bên ngoài, bầu trời đầy sao, trăng rằm tỏa sáng.



Trần Dung dựa vào thang lầu, cẩn thận bước xuống.



Giẫm lên tinh quang, đi lại trong rừng trúc, xuyên qua rừng trúc, có một

rừng đào cùng con sông nhỏ, nàng đứng ngắm về phương xa. Nghĩ đến, nếu

mùa xuân tới đây, nhất định là rất đẹp.



Trần Dung quay đầu, hướng tới một nơi khác. Cứ thế đi không mục đích sau một lúc, nàng ngừng chân.



Chỉ thấy bãi cỏ phía trước, dưới tinh quang, một bóng người áo trắng như tuyết đang lẳng lặng ở nơi đó, nhìn lên bầu trời.



Chỉ liếc mắt một cái, Trần Dung liền nhận ra, chàng chính là Vương Hoằng.



Ngơ ngác liếc nhìn chàng, Trần Dung cắn chặt răng, lặng yên không một tiếng động quay đầu, chuẩn bị rời đi.



Đột nhiên, giọng nói thanh nhuận, duyên dáng truyền đến: “A Dung?”



Trần Dung ngẩn ra.



Nàng chậm rãi xoay người.



Người ngồi dưới tinh quang cũng đang nhìn nàng. Ánh mắt của chàng yên tĩnh, thản nhiên, bình thản như thế.



Trần Dung cúi đầu, đi đến gần chàng.



Khi bước đến chỗ cách chàng năm bước, nàng thi lễ với chàng.



“Ngồi đi.”



Giọng nói ôn nhu chi cực.



Trần Dung lên tiếng, ngồi xuống tháp đã chuẩn bị tốt đối diện với chàng.

Nhìn rượu thịt bày trước mặt, Trần Dung thấp giọng hỏi: “Nhiễm tướng

quân đâu?”



“Nghỉ ngơi rồi.”



Vương Hoằng lấy một chén

rượu ở trên tháp mình lên, sau khi rót đầy lại đặt ở trên tháp của Trần

Dung. Khi thu hồi tay, chàng vung tay áo dài, tiếng vỡ vụn vang lên,
Thân vệ liếc nhìn nàng một cái, nói với vẻ vô

tâm: “Đại trượng phu bị vây trong thế gian, luôn gặp phải đủ loại tình

huống không thể đoán trước, làm sao có thể canh cánh trong lòng? Nếu

tướng quân thật sự căm tức, thì đã chém chết con mẹ nó ngay lập tức rồi! Hiện tại giao dịch thành công, tâm tình rất tốt.”



Trần Dung

nghe đến đó, uh một tiếng rồi đáp: “Quả thế.” Nàng đã thấy vài lần xử sự của Vương Hoằng, mỗi một lần đều là ôn ôn hòa hòa mà xong việc, tuyệt

đối sẽ không khiến đối phương khó xử, làm đối phương không bước xuống

đài được…… Lúc này đối với Nhiễm Mẫn, tất nhiên cũng là sau đó làm

chuyện gì, nói gì đó để tiêu tan oán khí của y.



Lúc này, thân vệ kia lấy ra lệnh bài, giơ lên với binh lính thủ thành, bọn họ được cho phép thông hành.



Hắn mang theo Trần Dung lên tường thành cửa bắc.



Vừa mới tới gần tường thành, nàng đã nghe thấy tiếng ồn ào không dứt bên

tai ở phía trên, khiến Trần Dung kinh ngạc là, trong đó còn kèm theo

tiếng cười.



Nàng đi theo thân vệ kia bước nhanh tiến lên.



Chỉ chốc lát, Trần Dung xuất hiện ở trên tường thành.



Hóa ra, chỗ tường thành đã sớm đông người tấp nập. Các danh sĩ bằng hữu

giao hảo với Vương Hoằng lúc này đều xuất hiện ở đây. Dũ Chí, Hoàn Cửu

lang, còn có đám người Trần Công Nhương.



Hơn mười tuấn ngạn

trong thành Nam Dương xuất hiện, trường bào áo dài, tóc bay rối tung.

Gió thổi qua, một đám người y quan phiêu nhiên, rất có mỹ cảm đón gió.



Mà đứng ở chính giữa tường thành, áo trắng như tuyết đúng là Vương Hoằng.



Chàng đang mỉm cười, lẳng lặng nhìn dưới tường thành, thường thường trả lời Dũ Chí hai câu.



Lúc này, thân vệ kia ở một bên nói: “Tướng quân không ở nơi này.”



Hắn xuyên qua đám người, mang theo Trần Dung đi về phía tây của tường thành.



Trần Dung đi theo phía sau hắn, cúi đầu bước về phía trước.



Trên đường đi, đột nhiên, một gói nặng giơ ra trước mặt nàng.



Trần Dung ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên.



Xuất hiện trước mắt nàng là gia phó của Vương gia từng cùng nàng vượt qua

khó khăn ở thành Mạc Dương. Người kia cầm gói đồ đưa cho nàng, nhẹ giọng nói: “Lang quân nhà ta đưa cho ngươi, nhanh mặc vào đi.”



Trần

Dung mơ hồ tiếp nhận, nàng còn chưa mở miệng, người Vương gia đã chen

lẫn vào trong đám người. Lúc này, thân vệ kia không kiên nhẫn quay đầu

kêu lên: “Sao không đi tiếp?”



Trần Dung vội vàng đáp lời, cất bước đuổi kịp.