Mị Công Khanh

Chương 117 : Mộ dung khác

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Nhiễm Mẫn ở trong thành lâu. Khi Trần Dung đến, y đang trầm giọng hạ

lệnh với vài tướng sĩ. Lúc này, dù là Nhiễm Mẫn hay là chúng tướng đều

mặc quần áo thường phục. Xem tình hình này, chuyện bọn họ tiến vào thành Nam Dương còn chưa bị truyền ra ngoài.



Nhìn thấy Nhiễm Mẫn bận

rộn, Trần Dung vội tránh ở phòng sát vách, nàng mở gói đồ ra, cầm một

nhuyễn giáp tơ vàng lên. Loại nhuyễn giáp này rất nhẹ, lại cứng rắn dị

thường, che chở những chỗ yếu hại. Vật thế này kiếp trước khi nàng ở bên cạnh Nhiễm Mẫn đã nghe nói qua, trên đời không có quá mười bộ, cực kỳ

hiếm có.



Nhìn nhuyễn giáp này, Trần Dung rũ hai mắt, nàng cúi

đầu, đem mặt dán vào nó, thì thào nói: “Chàng cũng không phải không

biết, chính chàng cao quý ngay cả vương tôn nhìn cũng tự biết xấu hổ……

Nhân vật tuyệt thế như vậy, vì sao đối tốt với ta đến thế? Biết rõ ta

thấp kém không chịu nổi, còn đối tốt với ta, người này không phải muốn

cho ta nhớ cả đời sao?”



Nói tới đây, nàng khẽ cười ra tiếng.



Mới nở nụ cười, hốc mắt của nàng đã ướt át, Trần Dung vội vàng dùng tay áo lau qua, cởi ngoại bào, mặc nhuyễn giáp tơ vàng vào.



Vừa mới khoác ngoại bào vào, Trần Dung nghe thấy chính đường bên cạnh

truyền đến tiếng trầm thấp quát hỏi của Nhiễm Mẫn: “A Dung ở đâu?”



Trần Dung vội vàng cười, lớn tiếng đáp: “Ở trong này.” Nàng vội vàng xoay người, đẩy cửa vào.



Nhiễm Mẫn nhíu hai hàng lông mày, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bản đồ vài lần, khi nghe thấy giọng của nàng, cũng không ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi: “Tối hôm qua nàng ở đâu?”



Trần Dung ngẩn ra, đảo mắt, nàng khẽ đáp: “Tướng quân đã quên sao? Vừa vào phủ, tỳ nữ Vương gia đã an

trí chỗ ở.” Việc này là thường thức mà, bình thường nữ quyến vào phủ đệ

người khác đều có tỳ nữ chuyên môn an trí.



Nhiễm Mẫn ngẩng đầu lên.



Y nhìn nàng chăm chú, nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Ta hỏi là, chỗ nàng ngủ cách chỗ ta rất xa sao? Tại sao thức dậy muộn như thế?”



Trần Dung cúi đầu xuống. Sáng nay, nàng quả thật dậy quá muộn, tại thời điểm loạn lạc này, nàng lại nằm ngủ say sưa, quả nhiên là hồ đồ.



Nhiễm Mẫn thấy nàng không đáp, cũng không dây dưa nhiều về việc này, y phất phất tay, quát: “Thôi. A Dung.”



Trần Dung thi lễ, đáp: “Vâng.”



Nhiễm Mẫn vung tay phải lên, há mồm muốn nói, ngay lúc này, bên ngoài tiếng

trống mạnh mẽ, ồn ào náo động chấn thiên, cùng với âm thanh này còn có

tiếng vó ngựa rầm rập, trên tường thành mọi người đều bối rối. Mấy tiếng động này hoàn toàn ngăn cản lời muốn nói của Nhiễm Mẫn.


Mộ Dung Khác liếc nhìn quan tài kia một cái, cười nói: “Sau khi lần trước

gặp mặt quân, Khác vẫn nhớ mãi không quên, mỗi lần đều nghĩ đến phong tư thần thái của Thất lang.”



Gã ngẩng đầu lên, ha hả cười, vang

dội chấn động bầu trời: “Lần trước ở thành Mạc Dương, Khác bị Nhiễm Mẫn

làm chậm trễ hành trình, không thể tiễn Thất lang một đoạn đường, cực kỳ tiếc nuối. Lúc này, Khác ngàn dặm mà đến, vạn mong Thất lang đừng phụ

tấm lòng này mới phải.”



Lời vừa dứt, lại là một tiếng cười to.



Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Vương Thất lang áo trắng như tuyết.



Trần Dung cũng nhìn về phía chàng.



Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Vương Hoằng vẫn cười bình thản, tự tại, thoát trần.



Chàng khẽ nghiêng đầu, một lọn tóc nghịch ngợm rủ trên trán, ngăn trở mắt trái của chàng.



Lọn tóc phe phẩy theo gió, giọng nói thanh nhuận ôn nhu của Vương Hoằng ở

trên chiến trường từ từ vang lên: “Hoằng đến Mạc Dương, quân liền đuổi

tới Mạc Dương, Hoằng đến Nam Dương, quân lại đuổi tới Nam Dương…… Ai,

ngày gần đây, mỗi khi gặp bạn cũ liền có người hỏi, lần trước đến tột

cùng đã xảy ra chuyện gì, sao Mộ Dung Khác lại thua không chấp nhận nổi

như thế?”



Vương Hoằng cười, ngữ khí ôn nhu ái muội, chàng nói:

“Nhưng mà Khác tiểu lang cứ việc yên tâm, chuyện không thể nói ra, huynh sẽ thay đệ giữ bí mật.”



Một lời thốt ra, Mộ Dung Khác đã lớn tiếng quát: “Vương Hoằng! Ngươi con mẹ nó dùng loại ngữ khí mơ hồ này làm cái gì?”



Tiếng hô vừa ra, vang vọng bốn phía, trong khoảng thời gian ngắn, trong thành ngoài thành đều là tiếng vọng lại.



Vương Hoằng nhìn Mộ Dung Khác nổi trận lôi đình, cười nhạt, ánh mắt minh

nhuận mà thân thiết: “Hử, tiểu lang an tâm một chút đừng sốt ruột, đoàn

người đều đang nhìn mà.” Giọng nói này vẫn ôn nhu như nước.



Lúc

này, Nhiễm Mẫn nói với vẻ bất mãn: “Sĩ phu người Tấn làm việc nói chuyện luôn chú ý giữ bình tĩnh, ôn hòa tự tại, con bà nó, ở trên chiến trường nói chuyện với người như ngươi, thật đúng là khiến con mẹ nó hoảng

hốt!”



Lời này của y vừa thốt ra, chúng tướng tràn đầy đồng cảm, liên tiếp gật đầu.



Lúc này, Mộ Dung Khác dưới thành đã rất nhanh khống chế được cảm xúc của mình.