Mị Công Khanh

Chương 118 : Chuyện xưa tái diễn?

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Chỉ thấy Mộ Dung Khác cười lạnh một tiếng, hai mắt dưới mặt nạ sắc bén

như dao nhìn chằm chằm Vương Hoằng: “Vương Thất lang, hôm nay ta dẫn đại quân tiến đến, cũng không phải là vì đấu võ mồm với ngươi.” Gã chỉ vào

quan tài phía sau, quát: “Người đâu, nâng lên đi.”



“Vâng.”



Trong tiếng trả lời, có bốn sĩ tốt đi ra, bọn họ nâng quan tài dát vàng kia, đi nhanh đến dưới tường thành.



Nhìn những người này càng ngày càng gần, nhìn bọn họ nghênh ngang đặt quan

tài dưới chân tường thành, Vương Hoằng lắc đầu, cất giọng nói: “Có qua

có lại mới toại lòng nhau. Ta đã chuẩn bị tốt lễ vật cho Khác tiểu lang, các ngươi cũng đưa xuống đi.”



“Vâng.”



Trong tiếng trả lời vang dội, mười người Vương gia nâng năm thùng, ném xuống dưới tường thành.



Tường thành cao như thế, thùng gỗ rơi xuống đất, nhất thời dập nát, vụn gỗ bay tứ tung, lộ ra quần áo đầy ắp bên trong.



Thật đúng là năm thùng quần áo. Có điều quần áo này phấn hồng xanh rì, mỏng

manh sặc sỡ, rõ ràng là thứ mà nhóm diễm kỹ thích mặc.



Mọi người vạn vạn lần thật không ngờ, Vương Hoằng phong nhã cao thượng lại làm ra việc này, tức thì, khắp nơi tiếng nghị luận vang lên, chỉ có giọng nói

thanh nhuận êm tai của Vương Hoằng vẫn du dương truyền ra: “Sau khi gặp

quân vẫn ấm ức đến nay. Số quần áo này, Hoằng đã chuẩn bị nhiều năm, hôm nay rốt cục có cơ hội giáp mặt đưa đến trước mặt tiểu lang rồi.”



Chàng mỉm cười, ngữ khí so với khi đối diện với Trần Dung còn ôn nhu hơn:

“Hai năm rồi, xiêm y đã cũ, đồ tiểu lang mặc những năm qua hơn phân nửa

rất khó coi. Hôm nay ném nó xuống, coi như là kết thúc.”



Lời này, muốn bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu, ngữ khí này muốn bao nhiêu ôn nhu thì cũng có bấy nhiêu.



Gần như là đột nhiên, nhóm sĩ phu trên tường thành cất tiếng cười to. Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang.



Tiếng cười truyền ra xa xa. Trong khoảng thời gian ngắn, đại quân áp thành

mang đến sợ hãi, người Tấn yếu nhược đã lâu, luôn đối với chiến tranh

theo bản năng cảm thấy nao núng, tại đây trong tiếng cười đã trở thành

hư không.



Nhiễm Mẫn nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, xa phu đứng phía sau y thấy thế hì hì cười nói: “Dùng loại phương pháp này khích lệ sĩ

khí, đúng là văn sở vị văn.”



Lúc này, mặc kệ là người Tấn, hay

là người Tiên Ti khắp nơi đều noi theo người Tấn, giữa nam nhân và nam

nhân đều có một chút chuyện ái muội, thật sự là tầm thường vô cùng.

Chẳng những tầm thường, hơn nữa còn phát triển theo thời gian……



Đổi lại là một người khác, tại đây trong không khí này khả năng sẽ cười

trừ, nhưng Mộ Dung Khác không giống vậy, trong cơ thể gã có sự điên
dài của một sĩ phu: “Thành sắp bị phá rồi, đám tiểu cô này còn vây khốn

trong tình cảm nữ nhi. Ai, ai.”



Trong tiếng ca thán, đột nhiên,

ống tay áo của Trần Dung bị ai đó kéo một cái, phía sau truyền đến một

giọng nữ đè thấp: “Trần thị A Dung?”



Là giọng nói xa lạ! Nàng nhận ra ta ư?



Trần Dung cứng đờ.



Sau khi người lạ hỏi ra một tiếng, thấy nàng không đáp, lại hỏi: “Trần thị A Dung?” Giọng nói đề cao một chút.



Trần Dung cả kinh, nàng liếc nhìn mọi người Trần phủ bốn phía một cái, vội

vàng hạ giọng trả lời: “Ngươi là ai?” Vừa hỏi, nàng vừa quay đầu lại.



Xuất hiện phía sau nàng là một phụ nhân trung niên mặc quần áo mộc mạc,

nhưng có một phần văn nhã. Bà ta thấy Trần Dung quay đầu, cười cười, hạ

giọng nói: “Thất lang bảo chúng ta tìm ngươi trở về.”



Thất lang?



Trần Dung ngẩn ngơ, nàng vừa muốn hỏi lại, liếc mắt một cái thấy một gia phó quen mặt của Vương gia ở cách đó không xa, lập tức cúi đầu xuống, nhẹ

nhàng nói: “Thất lang có việc gì phân phó sao?”



“Hẳn là có việc.”



Trần Dung gật đầu.



Phụ nhân xoay người rời đi, Trần Dung cũng bước theo.



Đi được vài bước, nàng quay đầu, nhìn Thượng tẩu đang nói chuyện vui vẻ

với một hạ nhân, thầm nghĩ: Nay thành Nam Dương đã có hai người Nhiễm

Mẫn và Vương Hoằng liên thủ, nhất định là an toàn. Về sau lại đến tìm

bọn họ vậy.



Trần Dung đi theo hai gia phó Vương gia, ngồi trên xe ngựa, lặng yên không một tiếng động chạy vào thôn trang của Vương Hoằng.



Nhưng mà đến khi vào thôn trang, đến khi bóng đêm đã tối đen, nàng cũng không nhìn thấy Vương Hoằng. Vừa hỏi hai tỳ nữ tối hôm qua hầu hạ nàng, đều

bảo không thấy Vương Hoằng gọi nàng đến.



Đêm đã khuya.



Một tỳ nữ đi đến, nàng ta nhìn Trần Dung vừa mới tắm rửa, còn đang để trần

hai chân, từ trong khay lấy ra một chén ngọc, đặt ở trước mặt Trần Dung, sau đó tỳ nữ mím môi cười nói: “Nữ lang, đây là ‘Thần tiên ẩm’ mà Thất

lang nhà ta mang về từ Kiến Khang, người nếm thử đi.”