Mị Công Khanh

Chương 119 : Bị hạ dược

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Chén ngọc thợ khéo tinh mỹ, thân dài, trên phần bụng chén tròn đầy vẽ một con tiên hạc. Miệng tiên hạc chạm đến đúng mép chén.



Rượu trong chén ngọc tỏa sắc ngọc bích, nhẹ nhàng lấp lóa, khẽ gợn sóng nước, vô cùng đẹp mắt.



Trần Dung làm sao đã từng thấy qua vật đẹp đẽ quý giá bất phàm như thế, nàng vươn tay tiếp nhận, khẽ lắc rồi cười nói: “Đúng là rất muốn nếm thử.”



Đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.



Rượu vừa vào miệng có chút đắng, vị đắng qua đi lại mát lạnh, Trần Dung cười nói: “Uống ngon.” Dứt lời, lại nhấp thêm một ngụm.



Tỳ nữ thấy nàng nhấm nháp ngon miệng liền thi lễ, chậm rãi lui ra.



Chỉ chốc lát, nàng ta đi xuống thang lầu, đi đến bên cạnh Chức tỷ, che miệng cười nói: “Uống rồi.”



Chức tỷ gật đầu, nói: “Vô môi vô phinh (ý nói không có lời hẹn gả) đi theo

Thạch Mẫn, cũng không biết đã trở thành cơ thiếp hay chưa. Suy nghĩ một

chút đúng là Thất lang nhà chúng ta chịu thiệt mà.” Nàng ta nhẹ nhàng

bâng quơ nói tới hai chữ “Thạch Mẫn”, dù là về dòng họ hay là ngữ khí

đều lộ ra một loại khinh bỉ phát ra từ trong tâm.



Tỳ nữ trẻ tuổi nghe vậy cũng gật đầu. Vừa rồi, nàng ta bưng lên một chén rượu cực lạc

chỉ có ở trong thanh lâu cho một nữ lang trẻ tuổi, cho dù nàng ta hay là Chức tỷ, đều là biểu tình tự cho là đúng. Tựa hồ, chưa được Nhiễm Mẫn

đồng ý đã động đến người bên cạnh y vốn là chuyện không đáng để nhắc

tới…… Trên thực tế, ở Kiến Khang, chuyện thế này quả thật là không đáng

nhắc tới. Sĩ phu luôn lấy việc phóng đãng không kìm chế được là điều thú vị, nếu có bằng hữu chưa tuyên cáo đã động tới cơ thiếp của mình đều sẽ cười cho qua, có sự tiêu sái khoáng đạt, còn có thể tặng một bộ đồ

cưới, tặng rượu uống mừng. Hai tỳ nữ ở Lang Gia Vương thị nhiều năm, đối với các nàng mà nói, lang quân các nàng nguyện ý động đến cơ thiếp của

người khác, thật sự là một việc phong lưu nể tình.



Đương nhiên,

cũng có người không thức thời. Năm đó Thạch Sùng luyến tiếc một Lục

Châu, khi người khác đòi chẳng những không thành toàn, còn dùng lời lẽ

nghiêm khắc cự tuyệt. Người bị Thạch Sùng cự tuyệt, hiển nhiên giống như bị hắn vả cho một bạt tai thật mạnh. Bởi vậy, hắn bị đối phương ghi hận trong tâm, cuối cùng, tài phú của người giàu có nhất trong Tấn thất bị

cướp đoạt, cơ thiếp Lục Châu được sủng ái cũng nhảy lầu tự tử.



(Lục Châu là một tuyệt thế giai nhân, thiếp của Thạch Sùng, có tài về âm

luật, nổi tiếng thiên hạ. Thạch Sùng người đời Tây Tấn, tên chữ Quý

Luân, hiệu Tề Nô, là Thứ sử Kinh châu, nhà giàu có dinh thự ở lũng Kim

Cốc. Quan tướng quốc Tư Mã Luân muốn cướp Lục Châu bèn vu cho Thạch Sùng có ý làm phản, tâu vua bắt tội. Lục Châu biết vì mình mà chồng bị hại

nên nhảy lầu tự vẫn).



Hai tỳ nữ nói chuyện với nhau sau một lúc, tỳ nữ trẻ tuổi lui ra, đi về phía lầu các của Trần Dung. Mà tỳ nữ gọi

là Chức tỳ thì cầm khay, đi vào chỗ sân viện của Vương Hoằng.
Nhưng mà, cũng chỉ có hoảng sợ trong đầu óc hỗn độn của nàng. Căn bản không

thể giữ vững tỉnh táo, nóng nực đến từ trong cơ thể làm cho nàng khi

thấy Vương Hoằng đi vào mang theo một tia mừng thầm cùng khát vọng không biết tên.



Nghe thấy giọng nói của Trần Dung, đôi mắt cao xa của Vương Hoằng tức thì trở nên sâu thẳm. Bất tri bất giác, khuôn mặt tuấn

tú của chàng càng đỏ, đồng thời, hô hấp của chàng cũng có chút hổn hển.



Chàng còn đang ngơ ngác nhìn Trần Dung, từng bước một đi về phía nàng.



Trần Dung lại lui về phía sau một bước.



Thấy lui không xong, nàng nghiêng về phía sau, ưm một tiếng sau đó Trần Dung ủy khuất liếc về phía chàng, sẵng giọng: “Đừng đến đây.”



Giọng nói mềm mại, vừa mới nói xong, nàng cảm thấy môi có chút khô, vì thế vươn cái lưỡi đinh hương liếm liếm.



Khi lưỡi xẹt qua làn môi đày đặn kia, Vương Hoằng bất tri bất giác nuốt một chút nước miếng.



Chàng nhìn nàng, khẽ gọi: “A Dung.”



Giọng nói nghèn nghẹn, có chút khàn khàn, không còn sự trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngày thường.



Trần Dung nghiêng đầu, mắt to nheo lại, lúng liếng nhìn chàng, giống như hôn mê mà đáp: “Vâng.”



Chữ “Vâng” này tựa như nửa đêm rên rỉ, dù là nói chuyện nhưng rõ ràng là chất chứa khát vọng.



Hầu kết Vương Hoằng lại chuyển động, chàng lộ ra một tươi cười dường như chua xót khẽ hỏi: “Sao nàng lại ở trong này?”



Trần Dung còn đang nghiêng đầu, ánh mắt mê ly, trên gương mặt diễm mỹ đỏ ửng nhìn chàng trả lời: “Không phải chàng muốn ta trở về sao?”



Giọng nói mĩ đãng như ma khúc câu hồn phách người khác.



Bất tri bất giác, Vương Hoằng nắm tay thành quyền. Chàng rũ hai mắt.



Chàng vừa cúi đầu, tóc khẽ rủ xuống, dưới ánh nến, mắt trái của chàng bị che giấu trong bóng đêm.



Đúng lúc này, Trần Dung đột nhiên gọi: “Thất lang.” Giọng hơi lớn, nhưng âm cuối mang theo tình ý vô hạn.



Vương Hoằng vẫn cúi đầu, hầu kết lại chuyển động lên xuống. Chàng không ngẩng đầu, chỉ gian nan hỏi: “Chuyện gì?”



Trần Dung thở dốc, nói với giọng điệu than thở, mềm mại: “Chàng đừng lại đây, chàng không thể lại đây……”