Mị Công Khanh

Chương 120 : Vui thích

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trần Dung miệng nói như vậy, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng đỏ,

tay phải lại không tự chủ được kéo vạt áo, muốn cho bản thân mát mẻ hơn

chút. Nhưng theo động tác của nàng, một bên ngực tuyết trắng gần như lộ

ra hơn phân nửa, ngay cả đóa anh đào trên đỉnh kia cũng như ẩn như hiện

dưới ánh nến.



Vương Hoằng chỉ liếc mắt một cái rồi rốt cuộc

không thể dời tầm mắt. Chàng nắm chặt tay, trên mu bàn tay gân xanh lộ

ra, trên trán một giọt mồ hôi lấp lóa chậm rãi chảy xuống……



Trần Dung nghiêng đầu, không hề chớp mắt nhìn giọt mồ hôi kia, nàng đột

nhiên phát hiện, bản thân rất muốn tiến lên, rất muốn vươn đầu lưỡi liếm giọt mồ hôi kia. Trên thực tế, thời điểm nàng nghĩ như vậy, cái lưỡi

đinh hương của nàng đang dao động trên làn môi đỏ mọng, ánh mắt của nàng trong sự mê ly nhiễm thêm vài phần tình dục mị ý.



Đúng lúc này, Vương Hoằng nắm chặt hai tay, cúi đầu vẫn không nhúc nhích đột nhiên

cất giọng ôn nhu, chàng dùng một loại ngữ khí nhẹ nhàng dụ hoặc gọi: “A

Dung.”



“Vâng.” Giọng của Trần Dung vẫn nỉ non lộ ra sự mềm nhũn. Nghe thấy giọng của nàng, gân xanh Vương Hoằng căng thẳng kịch liệt

nhảy lên vài cái.



Chàng thở hổn hển, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Sau một lúc lâu, chàng nhắm hai mắt, tùy ý để tóc xõa tung, lắc lư ở đầu mày khóe mắt: “A Dung, lần này sao nàng lại đi theo Nhiễm Mẫn? Hai

người đã gặp gỡ khi nào?”



Trong hỗn độn, chàng chỉ cảm thấy chóp mũi khóe mắt đều là hương thơm của nữ nhi, tốn sức lắm chàng mới có thể hỏi ra một lời đầy đủ thế này.



Trần Dung ngây ngốc, nàng chỉ

cảm thấy trong miệng càng ngày càng khát, thân thể cũng càng ngày càng

nóng, hai tròng mắt nàng mê ly, si ngốc nhìn đôi môi Vương Hoằng, chính

mình cũng không biết bản thân đang nói cái gì: “Là Trần Nguyên, hắn đánh mất lương thực, muốn ta đi cầu Nhiễm Mẫn. Bọn họ luôn hại ta, đều làm

cho ta không có đường lui. Vì thế ta đi, ta muốn Nhiễm Mẫn không trả lại lương thực cho hắn. Ta còn nói đường dẫn cho y biết.”



Nàng nói

tới đây, ngữ điệu có chút rối loạn, nàng dừng một chút, ngơ ngác nhìn

hai tròng mắt bị kiềm hãm của Vương Hoằng, thì thào nói: “Thất lang, môi của chàng nhìn thật mềm mại.”



Một lời thốt ra, Vương Hoằng vẫn không nhúc nhích đột nhiên run rẩy.



Lần này, hai tay chàng đang nắm chặt chuyển thành tái xanh. Chàng dùng mọi

sức lực nắm thật chặt, nặng nề mà thở dốc một hồi, mới lại hỏi: “Nhiễm

Mẫn nói như thế nào?”



Trần Dung vẫn còn đang nhìn chàng, hai mắt nàng đã mê ly chi cực, một đôi tay lại càng không ngừng kéo xiêm y, tóc tai rối loạn, ngọc đái buông lỏng, da thịt trắng trong đã lộ ra vài

chỗ.



Vương Hoằng không dám nhìn nàng, chàng không hề chớp mắt

nhìn xuống đất, lại hỏi với giọng lạnh lùng: “Lần này nàng vì chuyện

Trần Nguyên mất lương thực mà đi tìm Nhiễm Mẫn, y nói những gì? Vì sao

nàng lại ở chung một chỗ với y?”



Chàng biết lúc này Trần Dung

không tỉnh táo lắm cho nên câu hỏi này mang theo ngữ khí lạnh lẽo, chẳng những lặp lại lần nữa mà còn vô cùng trắng trợn.



Trần Dung nghiêng đầu, theo động tác của nàng, một bên xiêm y trượt xuống, bầu ngực bên trái nõn nà như ngọc tuyết lộ ra.



Nàng mê ly nhìn Vương Hoằng, vô ý thức ưm một tiếng rồi mới thì thào trả

lời: “Y nói, y nói ta giống y. Y còn nói muốn cưới ta nữa.”



“Y nói muốn cưới nàng?”



Giọng Vương Hoằng đột nhiên cao vút.



Trần Dung trong lúc mơ hồ bị ngữ khí này khiến cả kinh ngẩn ra, nàng chớp

mắt to, hoảng hốt trả lời: “Đúng vậy, y nói muốn cưới ta.” Nói tới đây,

nàng thì thào: “Thất lang, ta thích y, ta không thích y đâu. Nhưng mà y

đã nói rằng sẽ cưới ta…… Cho nên ta muốn đi theo y.”



Nàng lặp lại như thế, trong lúc đó, Vương Hoằng đã hỏi tiếp: “Nàng muốn theo Nhiễm Mẫn sao?”



Giọng của chàng rất cao, chàng nhìn thẳng Trần Dung, không thấy nàng nói một

câu gì nữa, chàng chỉ càng không ngừng hỏi nàng: “Nàng muốn theo Nhiễm

Mẫn sao?”


có.”



Chàng cúi đầu, khẽ ngậm cái cằm trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng liếm mút, hàm hồ hỏi: “Vậy y đã chạm vào nàng thế nào?”



Hỏi một câu, không thấy nhận được đáp án, chàng dùng một tay chống thân mình, ngẩng đầu, híp hai mắt nhìn nàng chăm chú.



Khuôn mặt Trần Dung diễm mỹ ửng hồng, da thịt trắng nõn như ngọc cũng tản ra

sắc hồng mê người. Đôi mắt to của nàng mê ly nhìn chàng, môi bị chàng

hôn có chút sưng đỏ khẽ chu ra.



Xem nàng như vậy dường như đang suy nghĩ ư?



Vương Hoằng cười càng thêm ôn nhu, chàng nhẹ nhàng mà nỉ non: “Khanh khanh, y chạm vào người nàng chưa?”



Trong tươi cười ôn nhu của chàng, Trần Dung ủy khuất gật đầu. Tức thì, đôi

mắt trong suốt cao xa kia híp thành một đường, khí tức âm hàn trầm ngưng lưu chuyển trong phòng trúc: “Vậy ư? Nàng để cho y chạm vào người sao?

Chạm vào làm sao? Ngoan, nói nghe một chút.” Giọng nói quả nhiên là ôn

nhu đến cực điểm.



Trần Dung chớp mắt, sau một lúc lâu, nàng thì thào trả lời: “Y ôm eo ta.”



Vương Hoằng nhíu mày.



Chàng chậm rãi hỏi: “Chỉ ôm eo thôi sao?”



Trần Dung nghiêng đầu nhìn chàng, dưới ánh nhìn chăm chú của chàng mà ủy khuất gật đầu.



Chậm rãi, Vương Hoằng lại cười.



Dung sắc của chàng vốn tuấn mỹ, da thịt như ngọc, cả người chói lọi. Giờ

phút này sắc mặt ửng hồng, hai mắt xưa nay trong suốt cao xa cũng có

chút rời rạc, có chút mê ly, có chút mị sắc, lại cười như thế…… Vương

Hoằng lúc này động lòng người vô cùng.



Trần Dung nhìn ngắm rồi nuốt một chút nước miếng.



Vương Hoằng thấy ánh mắt nàng si mê thì cất tiếng cười, chàng nắm tay nàng

đặt nó xuống hạ thân của mình, trong nháy mắt khi đầu ngón tay của nàng

chạm vào đó, chàng rên rỉ ra tiếng.



Lúc này, Trần Dung vẫn đang si ngốc nhìn chàng.



Vương Hoằng đang rên rỉ nhịn không được cười nhẹ ra tiếng: “Duyệt ta không? Yêu ta không?”



Trần Dung ngây ngốc nhìn chàng, nghe câu hỏi của chàng, nàng gật đầu, ngẩn ngơ trả lời: “Lang quân thật đẹp.”



Nói tới đây, nàng cười khanh khách, tay nhỏ bé rụt về khỏi hạ thân của

chàng, nàng ôm gáy chàng, môi áp lên môi chàng, cười nói: “Giấc mộng này thật là chân thật.” Nàng cười vui vẻ.



Vương Hoằng cố gắng áp

chế, chàng đè cả người lên thân nàng, tay phải chàng khẽ kéo, bạch y cởi ra, trong nháy mắt, Trần Dung cũng lõa thể, không chút mảnh vải che

lấp.



Vương Hoằng một tay chống thân thể, cúi đầu đánh giá nàng.



Ánh mắt của chàng như lửa, theo gáy nàng đến ngực nàng, eo nàng, hạ phúc của nàng…… Rồi đến hai chân nàng.



Một lát, chàng mỉm cười thì thào lẩm bẩm: “Quả nhiên là vưu vật.”



Dứt lời, tay chàng đặt vào giữa hai chân nàng.



Trần Dung đang ôm chặt chàng, đang dán chặt vào người chàng, đang dùng sức

ma sát chàng, muốn giảm bớt nóng nực đang trào ra kia. Đột nhiên nàng

cảm giác được chỗ hạ thân có một dị vật.



Nàng ngẩn ngơ, cúi đầu xuống.



Chính là một bàn tay to đang đặt tại nơi xử nữ chưa bao giờ từng bị ai khinh bạc của nàng kia.



Dù là trong lúc mơ hồ, Trần Dung cũng cảm thấy xấu hổ, nàng đột nhiên vươn tay ngăn cản bàn tay kia, ngửa đầu nhìn chàng thì thào: “Không thể,

Thất lang, không thể.” Khóe mắt nàng ứa ra một giọt lệ, ngữ khí cũng

mang theo nghẹn ngào.