Mị Công Khanh

Chương 124 : Nhiễm Mẫn thương tâm

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Vương Hoằng nhìn khuôn mặt nàng xinh đẹp lộ ra lạnh lùng, trong mị hoặc

lộ ra yêu nghiệt, nhìn toàn thân quần áo màu trắng nhuốm máu của nàng,

tim trong lồng ngực co thắt lại.



Chàng rũ hai mắt, nhẹ nhàng nói: “Theo ta trở về.”



Trong giọng nói mang theo vài phần cường ngạnh.



Khóe miệng Trần Dung cong lên, thu hồi ánh mắt nhìn về phía chàng, tựa hồ không hề nghe thấy, cất bước đi về phía trước.



“A Dung.”



Trả lời chàng vẫn là bóng dáng cô tuyệt kia.



Giọng của Vương Hoằng lên cao, trong giọng nói ôn nhu vô tận, chàng đi đến

phía sau nàng, vươn cánh tay ôm thắt lưng nàng, nhẹ nhàng mà nói: “A

Dung, nàng có bị thương không? Đến đây, theo ta trở về.”



Ngữ khí ôn nhu như nước, tình ý kéo dài.



Khi cánh tay chàng vòng ôm thắt lưng nàng, Trần Dung nhẹ nhàng né tránh, cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.



Nàng bỏ mặc Vương Hoằng cô đơn đứng ở phía sau.



Xa phu kia nhìn tình cảnh này, thì nhìn Vương Hoằng thấp giọng gọi: “Lang quân?”



Vương hoằng rũ hai mắt, lọn tóc lắc lư trên trán chàng, một lúc sau, chàng

khẽ nói: “Phái bốn người đi theo nàng.” Dừng một chút, chàng nhẹ nhàng

nói tiếp: “Nhớ kỹ, nếu nàng gặp nguy hiểm, không đến thời điểm cuối cùng thì đừng ra mặt.”



“Vâng.”



Lúc này, bên tai Vương Hoằng truyền đến giọng của xa phu: “A? Đó là đội ngũ của ai vậy?”



Vương Hoằng ngẩng đầu lên.



Chỉ thấy trên quan đạo phía trước, cát bụi cuồn cuộn bốc lên tận trời, phía cuối cát bụi là một đội nhân mã đang trên đường đến đây.



Nhìn qua, ánh mắt Vương Hoằng chuyển sang bóng dáng áo trắng nhuốm đỏ mảnh mai cô đơn trên quan đạo kia.



Trong nháy mắt, đội ngũ phía trước đã xuất hiện trong tầm nhìn, trong đội

ngũ, cờ xí giơ cao tung bay, cũng có thể thấy được rõ ràng.



Trên cờ xí, viết một chữ “Mẫn”.



Đúng là đội ngũ của Nhiễm mẫn.



Cát bụi tận trời, vó ngựa sầm sập, trong nháy mắt, đám cát bụi đã tới gần Trần Dung đang càng đi càng xa.
làm vợ mà!”



Nói tới đây, y đột nhiên xoay người lên ngựa, vội vàng kéo dây cương, điên cuồng lao đi.



Đầu tiên chúng sĩ tốt và Trần Vi cả kinh, đảo mắt, bọn họ phản ứng lại, vội vàng đuổi theo. Đi thật xa, Trần Vi còn quay đầu nhìn Trần Dung. Chính

là giờ khắc này, ảm đạm, mất mát, chuốc khổ trên mặt nàng ta trở thành

hư không. Dần dần là vẻ mặt mang theo tươi cười thoải mái sung sướng.



Đến khi chạy theo hơn nửa canh giờ, một tướng lĩnh mới đuổi kịp Nhiễm mẫn.

Lúc này Nhiễm Mẫn đã ngừng bôn chạy, y ngồi ở trên lưng ngựa, đối mặt

với tịch dương, bốn phía là mảnh đất hoang vu.



Y vẫn không nhúc

nhích ngồi trên lưng ngựa, nếu không phải gió thổi bay y bào, tóc dài

phấp phới, thật sự khiến người ta cảm thấy đây là một pho tượng.



Tướng lĩnh kia đi đến phía sau Nhiễm Mẫn, ngẫm nghĩ, hắn thấp giọng nói:

“Tướng quân, cũng chỉ là một phụ nhân, cần gì tức giận?”



Nhiễm

Mẫn không quay đầu, y nhìn chằm chằm mặt trời chiều ngả về tây, một lúc

lâu, khi tướng lĩnh kia nghĩ rằng y sẽ không mở miệng, giọng nói khàn

khàn của y đột nhiên truyền đến: “Không đúng, nàng đang nói dối!”



Tướng lĩnh kia nghẹn lời, đang muốn hỏi, Nhiễm Mẫn đã cười ha hả.



Y ngửa đầu cuồng tiếu một lúc, sau đó từ từ bỏ trường kích xuống!



Khi mũi kích kia đâm xuống mặt đất, y cúi đầu, khàn khàn cười lạnh: “Đều đã thất thân, còn muốn đi tìm cái chết, nàng còn muốn thay nam nhân kia

lừa gạt ta…… Trần thị A Dung, tình cảm nàng đối với ta quá giả tạo!”



Tướng lĩnh kia nghe thấy việc tư mật liên quan đến phụ nhân nào dám mở miệng nói chuyện, liền vội vàng cúi đầu.



Tay phải Nhiễm Mẫn nắm chặt trường kích, lúc này, y dùng mười phần lực đạo

khiến mũi kích kia đâm thật sâu vào lớp bùn đất, khiến trường kích kia

bắt đầu cong queo.



Y cúi đầu, tiếng cười to khàn khàn không ngớt. Giọng của y càng ngày càng khàn khàn, càng ngày càng thấp trầm.



Gần như là đột nhiên, y đá một cái thật mạnh vào trường kích kia. Nó đột

ngột bật lên từ mặt đất, sau khi bắn ra thật xa, y khàn khàn, phẫn nộ

chi cực gầm nhẹ: “Nàng tính là cái gì? Nàng thì tính là cái gì?”



Trong tiếng gầm nhẹ, y đột nhiên xoay người lên ngựa, lại điên cuồng phóng

đi, khi lướt qua trường kích bị văng ra, y cầm lấy, quay đầu chạy như

điên.