Mị Công Khanh

Chương 125 : Thay đổi

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Nhiễm Mẫn điên cuồng quay lại.



Vừa mới xông lên quan đạo, y theo bản năng quay đầu, liếc về phía bóng người vấy máu kia.



Nhưng y nhìn thấy cũng chỉ là một đoàn xe chậm rãi di chuyển.



Trong đoàn xe này, mấy chiếc xe ngựa đi đàng trước có ấn ký của Trần phủ, chúng đang chạy về phía Trần Dung.



Trên thực tế, lúc này toàn bộ người trên quan đạo đều bị đoàn xe kia hấp dẫn lực chú ý, bọn họ đều quay đầu nhìn lại.



Trần Dung đang cúi đầu, một đêm một ngày này, tuy rằng mới trôi qua hơn mười canh giờ ngắn ngủi, nhưng đối với nàng mà nói, đã là nhiều lần sinh tử.



Giờ phút này, nàng xoay người, tìm kiếm con ngựa của mình, con ngựa này, là nàng lấy ra từ trong thôn trang của Vương Hoằng, mà roi ngựa nàng dùng

để giết địch chỉ là một roi ngựa bình thường, không dùng quen tay.



Nàng cúi đầu, lẳng lặng đi đến ngựa của mình, cũng không biết qua bao lâu, nàng cảm giác được một ít dị thường.



Đầu óc Trần Dung hoảng hốt dần dần phục hồi tinh thần, nàng quay đầu nhìn lại.



Vừa nhìn, nàng đối diện với một đội ngũ do hơn mười chiếc xe ngựa tạo thành.



Một chiếc xe ngựa đi đầu tiên có dấu hiệu của Trần phủ. Trần phủ ư?



Trần Dung hơi hơi nghiêng đầu.



Một người thấy nàng, lập tức, một tiếng huýt sáo truyền đến, trong nháy mắt, chúng xe ngựa ngừng lại.



Dẫn đầu không kịp chờ dừng lại đã nhảy xuống là Trần Nguyên, nhìn thấy Trần Nguyên, khóe miệng Trần Dung cong lên, mỉm cười, mà trong tay nàng roi

ngựa nắm thật chặt.



Đúng lúc này, cũng có một người nhảy ra từ trong xe ngựa đi trước Trần Nguyên, chính là Trần Công Nhương.



Người nhảy xuống tiếp đó là Dũ Chí và Hoàn Cửu lang.



Nhìn đến đây, Trần Dung mới hiểu ra, trách không được nhiều người nhìn chằm

chằm như thế, hóa ra ngồi trong hơn mười chiếc xe ngựa này đều là một ít sĩ phu.



Trần Nguyên liếc mắt một cái liền trông thấy Trần Dung, trên gương mặt đoan chính của hắn lộ ra một chút vui mừng, vừa mới cất

bước tiến lên, chỉ thấy Trần Công Nhương ở phía sau hắn quát nhẹ một

tiếng.



Trần Nguyên lên tiếng trả lời dừng lại, cúi đầu thối lui sang một bên.



Trần Công Nhương lướt qua hắn, đi tới Trần Dung.



Trần Công Nhương đi đến gần Trần Dung, nhìn người nàng nhuốm đầy máu. Hắn

tiến lên hai bước, tới trước người Trần Dung mới dừng lại. Hắn cúi đầu

nhìn nàng, ôn hòa nói: “Hài tử, con bị sợ hãi rồi!”



Giọng nói vô cùng hiền lành!
Cởi xong, Trần Dung đã chôn mặt vào trong nước ấm.



Nửa ngày sau, nàng hướng tới hai tỳ nữ ở một bên liếc mắt một cái, khẽ nói: “Đổi xiêm y thành màu trắng.”



Hai tỳ nữ sửng sốt.



Trần Dung cũng không ngẩng đầu lên, lại ra lệnh: “Toàn bộ đổi thành màu trắng …… Từ nay về sau, ta chỉ mặc bạch y thôi.”



Hai tỳ nữ phản ứng lại, vội vàng đáp: “Vâng.”



Sau khi tắm rửa xong, Trần Dung ngã nằm xuống tháp.



Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng khóc truyền vào trong đầu óc mơ hồ của nàng.



Trần Dung mở mắt ra.



Hóa ra, Bình ẩu đã trở lại, bà đang nằm bên mép giường Trần Dung, nức nở không ngớt.



Trần Dung nghiêng đầu, nhìn Bình ẩu, chỉ cười nói: “Ẩu, đừng khóc.”



Bình ẩu nghe thấy nàng mở miệng, vội vàng ngẩng đầu. Nhìn thấy khuôn mặt

Trần Dung sáng ngời, vẻ mặt tươi cười, làm sao có nửa phần ảm đạm tang

thương trong tưởng tượng của bà? Rõ ràng so với ngày xưa còn xinh đẹp

hơn vài phần, đàng hoàng hơn vài phần.



Bình ẩu giật mình, lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi: “Nữ lang, người, người có khỏe không?”



“Ta ư?” Trần Dung cười thản nhiên, nàng đi chân trần bước trên thềm gỗ,

chuyển mắt nhìn mình trong gương đồng: “Ta tốt lắm, vô cùng tốt.”



Nàng mở ra hai tay.



Bình ẩu vội vàng tiến lên, bà vội vàng cầm lấy xiêm y mặc vào cho Trần Dung. Bình ẩu lại cầm lược, vừa giúp Trần Dung chải tóc vừa đánh giá nàng

trong gương đồng mặc quần áo màu trắng, Bình ẩu nói: “Nữ lang, người

thay đổi rồi.”



Bình ẩu nhìn gương mặt trong gương đồng sáng

ngời, xinh đẹp lạnh lùng, nhìn tươi cười rạng rỡ kia, không khỏi nói:

“Nữ lang, người trở nên đẹp quá.”



Quả thật, mấy ngày không thấy

nữ lang, giờ đã là hai người khác nhau. Giờ phút này nàng tựa như hoa

hồng nở rộ, bên ngoài vẻ tao mị ra có thêm một vẻ xinh đẹp lạnh lùng.



Lúc này nàng không hề giống như một tiểu thứ nữ trời sinh hèn mọn, lại có

một sự lạnh nhạt siêu thoát sau khi khám phá thế sự tang thương.



Lúc này gương mặt Trần Dung đúng là khiến người ta lóa mắt.