Mị Công Khanh

Chương 13 : Tiếng đàn kinh diễm

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Trần Dung không trả lời, nàng biết, xuất thân của mình quả thật rất thấp kém.



Có điều, vấn đề này thì có gì quan trọng? Ta đã được sống lại một lần nữa! Trần Dung nắm tay thành quyền, nói với Thượng tẩu: “Tẩu, tiến lên phía

trước một chút.”



Đi lên trước, đó là xen lẫn vào đám thiếu niên cô nương này.



Khi xe ngựa của Trần Dung đến gần, vài thiếu niên quay đầu nhìn về phía

nàng. Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt bọn họ đều trở nên ngẩn ngơ, si

ngốc.



Bộ dạng của Trần Dung vốn tinh xảo minh diễm. Sau khi trọng

sinh, trong vẻ ngây ngô xinh đẹp có thêm một phần thành thục, đây là sự

thành thục diễm lệ của một thiếu phụ, lại có vẻ non nớt phong tình của

một tiểu cô nương, khiến cho nàng đứng trong đám cô nương trở nên vô

cùng đặc biệt.



Một thiếu niên họ Dũ ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chăm chú, mở miệng hỏi: “Đây là nữ lang nhà ai vậy?”



Không đợi Trần Dung mở miệng, Vương Ngũ lang cười nói: “Nàng nữ nhi Trần thị ở Bình thành, tên là Dung.”



Trần thị ở Bình thành? Danh hào này vừa báo ra, ánh mắt chúng đệ tử Dũ thị

càng sáng ngời. Trần thị ở Bình thành, Trần thị chỉ thuộc về một chi hệ

nhỏ, nữ nhi nhà đó không được tính là cao quý. Nếu thân phận không cao,

nữ lang xinh đẹp trước mắt này, cho dù là bọn họ muốn cưới làm thê tử,

hoặc là nạp làm thiếp, đều không khó khăn lắm.



Dưới sự đánh giá của chúng đệ tử Dũ thị, thần sắc trên mặt Trần Dung từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như nước.



Nàng đi xuống xe ngựa, bước lên phía trước hai bước, ngẩng đầu, đôi mắt đen

láy như bầu trời đêm, nhìn về phía Vương thị Thất Lang Vương Hoằng đang

được nhóm cô nương vây quanh.



Vương Hoằng cũng đang nhìn về phía nàng.



Bốn mắt nhìn nhau, mỹ nam tử hiếm thấy nở nụ cười, hàm răng tuyết trắng của hắn lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến người ta hoa mắt. Bất tri bất

giác, Trần Dung lại như lúc ban đầu gặp gỡ, hơi nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt dời đi.



Chúng cô nương vây quanh Vương Hoằng, đột nhiên nhìn

thấy nụ cười của mỹ nam tử, đầu tiên là ngẩn ngơ, vừa đảo mắt, tiếng vui mừng thốt ra nổi lên bốn phía.



Đứng cùng Vương Hoằng là một danh sĩ

Dũ thị, tầm hai mươi tuổi, gương mặt thon dài, mày như kiếm, diện mạo
Bốn mắt nhìn nhau.



Trần Dung có chút ngượng ngùng, cũng có chút vui mừng tươi cười với chàng,

sau đó, nàng rủ hai mắt, từ từ nói: “Gặp lại quân tử, không khỏi vui

mừng.”



Nói xong tám chữ này, nàng liền kéo rèm xe xuống. Trong xe

ngựa truyền đến giọng nói đè thấp, êm tai dặn dò, Thượng tẩu đánh xe

ngựa, một lần nữa quay trở về.



Trong tiếng khe khẽ nói nhỏ, xe ngựa của Trần Dung lại quay về giữa đội ngũ.



Mà lúc này, cho dù là đệ tử Vương thị, hay là người Dũ thị, đều nhìn về

phía Trần thị. Cũng mặc kệ bọn họ nhìn ngó như thế nào, rèm xe kia vẫn

không được vén lên.



Cũng không biết qua bao lâu, một nữ lang Vương thị cả kinh kêu lên: “A Dung này, khi nào thì học được cầm kỹ bực này?”



Mọi người ngẩn ra.



Vương Ngũ lang cũng phục hồi tinh thần từ trong vẻ si ngốc, hắn nhíu mày, lắc đầu nói: “Chưa từng nghe qua.”



Vương thị Thất nữ lạnh lùng hừ một tiếng, bật cười nói: “Tiếng đàn của Trần

thị A Dung quả thật êm tai. Đáng tiếc, cũng chỉ là thứ nữ trong chi tộc

thôi.”



Giọng nói của nàng ta không nhỏ.



Tiếng nói vừa dứt, đã có

vài người ở đó gật đầu đồng ý. Ánh mắt chúng thiếu niên đang si ngốc lại trở nên thanh tỉnh, bất tri bất giác, trong vẻ ngạo nghễ mang theo thần sắc khinh thường lại xuất hiện trên mặt bọn họ — cầm kĩ bất phàm thì

như thế nào? Diện mạo xuất sắc thì đã sao? Một người xuất thân là thứ nữ trong chi tộc thì nàng vĩnh viễn đều thấp hơn bọn họ một bậc. Người như thế, không đáng trở thành mỹ nhân khuynh đảo nhất chúng.



Chúng đệ tử phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn về phía Trần Dung nhanh chóng thu trở về.



Lúc này, một cô nương họ Dũ vội vàng kêu lên: “A? Hoằng lang ở đâu rồi?”



Vương Hoằng?



Chúng nữ đồng thời quay đầu tìm kiếm, tìm tới tìm đi, các nàng phát hiện hai

danh sĩ Vương Hoằng và Dũ thị đã sớm ngồi trở lại trong xe ngựa. Các

nàng có thể nhìn thấy, chỉ là một tấm rèm xe rung rung.