Mị Công Khanh

Chương 12 : Thoát khốn

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Một người trung niên cau mày trả lời: “Nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là

thứ nữ của phân nhánh trong hệ tộc, mà phụ thân lại là con vợ kế.”



Vương Trác lắc đầu, hắn không nói gì, trong lòng lại đang âm thầm suy nghĩ:

Xuất thân của Trần Dung thấp kém, nhưng trải qua hai chuyện này, thanh

danh trong sĩ tộc của nàng sẽ được nâng cao. Nói đến nói đi, nếu binh sĩ Vương gia ta cưới nàng về, chẳng phải là nói, dựa theo biểu hiện trên

đường đi, chứng tỏ nhi tức của Vương gia ta đặc biệt nhanh nhạy, thanh

danh của Vương gia ta sẽ không bị tổn hại nữa hay sao?



Vương Trác nghĩ đến đây, trong lòng có chút khẩn trương, không khỏi cẩn thận cân nhắc chuyện này.



Người trung niên kia ngẫm nghĩ, còn nói thêm: “Nếu là làm thiếp, sợ nàng ta lại không muốn.”



Vương Trác gật đầu, nghĩ ngợi: Đáng tiếc, phụ thân của nàng không ở đây, hôn

nhân là đại sự, còn phải chờ đến phía nam rồi ấn định sau.



Vào lúc

ban đêm, phó dịch Vương gia phái đi dò đường đã trở lại, bọn họ nói, từ

miệng người qua đường biết được, đi thêm trăm dặm sẽ có nguồn nước.



Tin tức này khiến người Vương gia phấn chấn tinh thần. Lập tức đoàn xe vội vàng lên đường.



Dù là như thế, ngựa và người đều khát khô cả cổ, ước chừng đi đến nửa đêm, mới chỉ được năm mươi dặm.



Vừa rạng sáng, giọt sương chẳng những có ngựa xông vào liếm, mà người cũng

bắt đầu uống cùng. Đương nhiên, đệ tử Vương thị có nửa thùng nước mà

Trần Dung cho, cũng không đến mức nằm bò trên cỏ liếm sương sớm. Làm như vậy, chỉ có phó dịch hộ vệ trong đoàn xe mà thôi.



Ngày thứ ba, lúc

trăng treo giữa trời, mọi người rốt cục nhìn thấy sắc xanh um ở phía

trước, nghiêng tai lắng nghe, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước chảy

ào ào.



Nghe thấy tiếng nước, trong đoàn xe đột nhiên vang lên tiếng

hoan hô. Mừng rỡ như điên, mọi người không cần ai dặn dò, liền giục xe

ngựa vội vàng phóng về phía trước.



Đêm nay, tiếng hoan hô kia vẫn

không ngừng lại. Đến tận bình minh, còn có không ít người ngâm mình

trong nước sông không muốn đứng lên.



Thái dương lại treo cao ở phương đông.



Giẫm lên con đường đầy cỏ dại, lắng nghe trong cây cối thỉnh thoảng truyền

đến tiếng chim kêu chiêm chiếp, tất cả mọi người đều mừng rỡ như được
Lúc này, không có bất luận kẻ nào chú ý tới Trần Dung đi đến. Mọi đệ tử

Vương thị đều như ong vỡ tổ ùa lên. Chỉ chốc lát, giữa hai đoàn xe xuất

hiện chừng năm sáu đội ngũ có mười người, mà đội ngũ này, mỗi người đều

mặc y phục chỉnh tề, khuôn mặt thanh tú.



Trong người này, ngoài hai

mươi mấy đệ tử Vương thị ra, còn hai mươi mấy người khác thì Trần Dung

đều chưa từng gặp qua, nghĩ đến hẳn là đệ tử Dũ thị.



Những người này

tạo thành một vòng tròn, trong lúc nói chuyện cười đùa, vây hai người ở

lại trong đó. Trần Dung chỉ liếc mắt một cái, liền thấy được giữa đám

người, Vương thị Thất Lang Vương Hoằng như hạc trong bầy gà, tựa như

thần tiên.



Ở bên cạnh Vương Hoằng, có một nam tử khí khái bất phàm

khác, có điều cách khá xa, tầm mắt lại bị ngăn cản, Trần Dung không thấy rõ dung mạo của nam tử kia.



Đang lúc Trần Dung đánh giá bọn họ, bên

cạnh người nàng truyền đến một tiếng cảm khái: “Nghe nói khi đệ tử Lang

gia Vương gia tụ tập cùng một chỗ, ai cũng sẽ thở dài nói: Người người

như châu như ngọc. Hiện tại ta nhìn thấy đám thiếu niên đệ tử này, không biết tại sao, lại có cảm giác tự hình tàm uế (tự cảm thấy bản thân xấu

xa mà hổ thẹn).



Người nói chuyện kia là văn sĩ trung niên thường

xuyên bồi ở bên cạnh Vương Trác, tuy rằng xuất thân của hắn là kẻ sĩ,

nhưng dòng họ lại là hạ phẩm trong sĩ tộc. Hắn nói xong, quay đầu nhìn

về phía Trần Dung trong xe ngựa, thở dài: “Lời cảm khái này của ta, chỉ

sợ chỉ có mình nữ nhân như nữ lang mới có thể hiểu được.”



Tuy rằng

dòng họ của Trần Dung tôn quý chi cực, nhưng phụ thân của nàng là con vợ kế của một phân nhánh trong tộc, bản thân nàng lại là thứ nữ, cũng có

thể nói là nhân vật hạ phẩm trong sĩ tộc, bởi vậy văn sĩ trung niên này

mới nói như vậy.



Trần Dung không trả lời.



Có điều khi nàng nhìn về phía đệ tử Dũ thị và Vương thị, ánh mắt vô cùng trong suốt, căn bản

không hề cảm thấy tự hình tàm uế. Văn sĩ trung niên tinh tế đánh giá

nàng sau một lúc, đột nhiên nói: “Dung mạo kiến thức của nữ lang đều

vượt qua người thường, trách không được không có sự cảm khái này giống

ta.” Dừng một chút, hắn nhịn không được vẫn bổ sung một câu: “Nhưng mà,

xuất thân vẫn rất thấp kém.”