Mị Công Khanh

Chương 11 : Nạn hạn hán (3)

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Vương Trác bình tĩnh suy nghĩ một hồi, phất phất tay ý bảo mọi người lui ra.



Đoàn xe dừng lại, cho ngựa uống một chút nước rồi lên đường tiếp.



Vì thiếu nước, Vương gia không nấu cơm, bữa tối chỉ phát chút lương khô.

Cùng với số lương khô này, còn có một ít nước. Bởi vì nhân số khá nhiều, một tổ có những mười người, nên chỉ phân một chậu nước. Đến khi mặt

trời ngả về phía tây, Vương Trác đứng ở đầu xe, nghiêm túc nói: “Chư vị, số nước còn lại đều đã được phân chia vào tay mọi người, trước khi chưa tìm được nguồn nước, chư vị vẫn nên tiếp kiệm thôi.”



Trong đội ngũ, truyền đến một loạt tiếng nghị luận.



Trong đủ loại tiếng nói ồn ào, giọng của Vương thị Thất nữ vang dội nhất,

nàng ta kêu lên: “Phụ thân, phân nước cho chúng con có thể được nhiều

hơn người bình thường không? Mấy kẻ tiện nhân này cũng được chia sao?”



Một lời thốt ra, xung quanh trở nên yên tĩnh.



Mọi hộ vệ cùng người hầu đều đồng thời cúi đầu. Tựa hồ mỗi người đều ngừng

hô hấp, trong không khí tràn ngập sự nặng nề cùng khẩn trương.



Vương

Trác liếc mắt nhìn nhất chúng hộ vệ dũng mãnh cao lớn một cái, rồi

chuyển sang nhìn Vương thị Thất nữ lớn tiếng quát: “Câm miệng! Đã đến

cùng đường, phải đồng cam cộng khổ, những lời thế này về sau không được

nói nữa!”



Tiếng nói vừa dứt, Vương Trách như ý nguyện giành được ánh mắt cảm động đến rơi lệ của chúng hạ nhân.



Vương thị Thất nữ nào đã từng bị phụ thân quát mắng như thế? Lập tức khuôn

mặt nhỏ nhắn của nàng ta dài thuỗn ra, lệ trong mắt rơm rớm. Ở bên cạnh

nàng ta, là huynh đệ tỷ muội thấp giọng thầm oán không ngớt.



Lúc này, trên bầu trời dâng lên một vòng trăng sáng mờ nhạt. Ánh trăng kia bắt

trên bầu trời mênh mông, nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện ra.



Đoàn xe tiếp tục xuất phát. Khi tia nắng cuối cùng tắt lụi, chúng hộ vệ đều

cầm cây đuốc, ở trong gió thu, cây đuối phập phù, khiến đoàn xe di

chuyển vào ban đêm tăng thêm vài phần sức sống.



Xuất phát từ bất an trong lòng, đoàn xe đi rất nhanh.




Lời vừa nói ra, hai mắt Vương Trác phát sáng, tiếng nói nhỏ bốn phía đều im bặt.



Trần Dung nhu thuận, cung kính nói: “Khi Trần Dung mới đến châu huyện này,

từng nằm mơ thấy một lão nhân đầu bạc, đứng đối diện với đồng ruộng rạn

nứt mà than thở. Cách ngày hôm sau khi con nghe thấy các vị ca ca của

Vương gia nói, nước trong đồng ruộng có vẻ bị cạn, đột nhiên nhớ tới

giấc mộng này, vì thế mới bẩm báo với Vương công.”



Vương Trác gật gật đầu, thở dài: “Hóa ra thật sự là ông trời cảnh báo. Chỉ tại ta, không

tin quỷ thần mà.” Tại thời đại này, nho gia đang bị thế nhân đánh vỡ,

đạo gia phật gia hoành hành, mà tư tưởng Mặc gia không tin quỷ thần cũng vẫn tồn tại trong nhân gia. Vương Trách lấy một câu “không tin quỷ

thần” để che giấu sai lầm của mình, đúng là nhẹ nhàng bâng quơ phủi bay

lỗi của mình một cách sạch sẽ.



Một khắc này, không chỉ là Vương Trác, ngay cả chúng đệ tử Vương thị, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Dung đều mang theo cảm tình. Nàng chẳng những thực quyết đoán thừa nhận là quỷ

thần cảnh báo, lại nhắc tới các vị thiếu niên Vương gia đã sớm phát hiện ra sự khô hạn. Cứ như vậy, cho dù thế nhân có đàm tiếu gì đó, cũng chỉ

sẽ nói bọn họ quá mức khinh suất mà thôi.



Vương Trác vươn tay vuốt chòm râu, sau khi hắn có được đáp án mà mình muốn, liền phất phất tay, ý bảo Trần Dung trở về.



Xe ngựa của Trần Dung mới chạy được vài bước, hắn đột nhiên nhớ tới một

chuyện, vội hỏi lại: “A Dung, không biết lão nhân trong mộng của con có

chỉ ra rõ, khô hạn ở nơi này còn diễn ra bao lâu nữa không?” Sau khi hắn hỏi ra lời mạnh miệng lo quốc thương dân bực này, thì nhắc lại lời thật sự muốn hỏi kỹ: “Chúng ta còn phải hành tẩu mấy ngày, sẽ thoát khỏi

hoàn cảnh này chứ?”



Trần Dung ý bảo xe ngựa quay trở lại, nàng thi

lễ, lắc lắc đầu, cung kính trả lời: “Điều này thì Trần Dung cũng không

biết.” Trước biểu tình thất vọng của Vương Trác, nàng nói với vẻ không

chắc chắn lắm: “Chắc sẽ không lâu lắm đâu?”



“Hy vọng như thế, con lui xuống đi.”



“Vâng.”



Vương Trác nhìn xe ngựa của A Dung dần dần chạy xa, vươn tay vuốt râu dài,

đột nhiên nói: “Trần Dung này rất khá, rất xứng với binh sĩ của Vương

gia ta!”