Mị Công Khanh

Chương 10 : Nạn hạn hán (2)

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Chúng phó dịch đồng lòng hợp lực, cũng chỉ mang theo ba thùng gỗ lớn và

mấy chậu nhỏ. Trong ba thùng gỗ lớn, một cái là để Trần Dung tắm rửa,

hai cái khác thì để nhóm người hầu nam nữ chia nhau tắm rửa.



Sau khi

hành tẩu hơn mười dặm, phía trước xuất hiện một hồ nước. Chúng phó Trần

thị mang ba thùng gỗ lớn đổ đầy nước, lại đổ thêm vào mấy chậu gỗ nhỏ

thường dùng để rửa mặt, rồi nhúng vải vóc ướt nhẹp.



Vương Trác cau

mày, nhìn người Trần gia việc đến việc đi đổ đầy nước, ngẫm nghĩ, quát

mọi người xung quanh: “Các ngươi cũng đi đổ mấy thùng nước.”



Mọi người cả kinh, một đệ tử Vương thị kêu lên: “Bá phụ, cần gì tin lời nói linh tinh không đâu vào đâu của một phụ nhân?”



Vương Trác đột nhiên quát: “Xe ngựa cũng bỏ không đó, nói nhiều như thế làm gì? Đổ đầy nước đi!”



Hai mươi ngày qua, cho dù là Vương thị, hay là Trần thị, bọn họ dùng lương

thực không ít, bởi vậy cũng thừa ra một ít xe ngựa, vừa vặn dùng để đựng số thùng nước này.



Vương Trác vừa quát như thế, mọi người cũng không dám nói thêm gì nữa, đành phải đi theo Trần thị đổ đầy nước. Có điều

bọn họ thầm nghĩ qua loa cho xong, tổng cộng chỉ đổ được hai mươi thùng

gỗ.



Đoàn xe tiếp tục chạy đi, kế tiếp trong hơn mười dặm đường lại

xuất hiện ba hồ nước lớn, nhìn hồ nước trong suốt nhộn nhạo gợn sóng,

mọi người Vương thị liên tiếp lắc đầu. Vương Trác lại cau mày, ảo não

thầm nghĩ: Chỉ là một cô nương làm bộ như bác học, ta còn cố ý nghe

theo, coi là thật. Ai, lại trở thành trò cười của người khác!



Vào lúc ban đêm, đoàn xe đỗ lại bên nguồn nước. Trong ánh mắt cười nhạo của

chúng đệ tử Vương thị, Trần Dung bình tĩnh phân phó mọi người, đem thùng gỗ do xe ngựa xóc nảy bị đổ ra hơn phân nửa lại đổ đầy thêm, bảo đám

người Bình ẩu trông coi, rồi chọn chỗ nguồn nước sạch sẽ tắm rửa một

lát.



Bản thân nàng tắm rửa xong, còn mạnh mẽ yêu cầu chúng người hầu cũng đi tắm rửa sạch sẽ.



May mắn, hiện tại đi theo bên người nàng đều là trung phó của Trần thị, tuy bọn họ cảm thấy nhà nữ lang nhà mình làm việc kỳ lạ, nhưng vẫn im lặng

chấp hành mệnh lệnh của nàng.



Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dung ra lệnh mọi người đem vải vóc nhúng nước một lần nữa, mới bắt đầu rửa mặt lên đường.



Một ngày này, thái dương dâng lên từ phía đông đỏ tươi chói mắt.


không có, mà đám cỏ khô mọc dày bên dưới chỉ rõ nơi này đã khô hạn rất

lâu.



Lần này, đám đệ tử Vương thị cảm giác được không ổn, trong đội

ngũ, tiếng oán giận của bọn họ biến thành bất an hỏi han cùng mắng mỏ.



Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước.



Lại một canh giờ nữa trôi qua.



Thái dương bắt đầu chìm vào phía tây, gió thổi tới cũng đỡ nóng bức hơn.



Nhưng mọi người trong đoàn xe đều rơi vào cảm giác bất an mãnh liệt. Càng đi

về phía nam, bọn họ hoảng sợ phát hiện, đồng ruộng hai bên đường khe

rãnh nứt nẻ, khô cạn vô cùng.



Lúc này, mỗi người trong đoàn xe đều

cảm thấy cổ họng của mình tựa hồ bị như bị lửa thiêu, rất khát nước. Mà

đoàn ngựa đi vội, lúc này cũng đã mềm nhũn vô lực.



Mà phía trước vẫn

là con đường mênh mông, rõ ràng chính là đầu thu, nhưng hiện ra trước

mặt mọi người, chính là cảnh vật hoang vu khô héo!



Lúc này toàn bộ

đội ngũ đều bộc lộ sự bối rối cùng bất an, chỉ có ngựa của Trần gia được uống nước đầy đủ vẫn rất khỏe mạnh tỉnh táo.



Trong ánh mắt bất an

của chúng đệ tử, Vương Trác ra mệnh lệnh: “Vương Hữu, các ngươi cho ngựa ăn uống no nê, tiến lên dò đường, thấy được nguồn nước thì mau thông

báo!”



“Vâng.”



Dừng một chút, giọng nói mỏi mệt của Vương Trác lại vang lên: “Đi gọi Trần Thị A Dung đến đây.”



“Vâng.”



Tiếng trả lời vừa thốt ra, một đệ tử Vương thị vội vàng ngăn cản: “Phụ thân,

không thể, vạn vạn lần không thể.” Hắn hạ giọng, trong ánh mắt bất an

hỏi han của Vương Trác nói: “Phụ thân, người thân là tộc trưởng Vương

thị, lại chỉ trong đoạn đường ngắn ngủi mà liên tục hỏi ý một thứ nữ chi tộc Trần thị hai lần. Vậy, chẳng phải là tổn hại thanh danh của người,

mà nâng cao thanh danh của Trần Thị A Dung hay sao?”