Mị Công Khanh

Chương 9 : Nạn hạn hán (1)

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Không đợi Thượng tẩu trả lời, Trần Dung ngồi thẳng thân mình, tỉnh táo đáp: “Tỉnh rồi.”



Tiếng nói kia trở nên thoải mái: “Rất tốt, rất tốt.”



Xe ngựa của Trần Dung tiến lên phía trước.



Chỉ chốc lát, xe ngựa liền đi tới đội ngũ đầu. Lúc này, Trần Dung đã sửa sang lại một chút y phục tóc tai rồi xốc lên rèm xe.



Bên đường, đều là xe ngựa của đệ tử Vương thị, khi bọn họ thấy xe ngựa của Trần Dung đến thì đều đồng thời nhìn về phía nàng.



Đôi mắt sáng trong của Trần Dung đón nhận ánh mắt của bọn họ.



Khi ánh mắt của nàng nhìn qua, có vài người nghiêng đầu đi, tránh bị nàng

nhìn chăm chú. Về phần cô nương đã từng trào phúng nàng kia, thì vẫn

không hề lộ diện.



Xe ngựa Trần Dung tiến đến chỗ xe ngựa Vương Trác.



Xe ngựa chưa tới gần, tiếng cười của Vương Trác ở một bên truyền đến: “A

Dung sao? Tới gần đây, nói chuyện với bá phụ con một chút được không?”



Giọng nói vô cùng hiền lành.



Trần Dung khom người đáp: “Vâng.”



Xe ngựa của nàng tới thật gần xe ngựa của Vương Trác.



Vương Trác sớm đã vén rèm xe lên, hắn ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, hai mắt sáng ngời đánh giá Trần Dung, khi Trần Dung nhìn về phía hắn, Vương

Trác thở dài: “A Dung, bá phụ hối hận, ngày đó nghe lời A Dung khuyên

thì tốt rồi.”



Hắn nói tới đây, cơ thịt trên mặt khẽ giật giật.



Hắn quả thật là hối hận. Chuyện tối hôm qua, chính là vết nhơ vĩnh viễn của chi tộc bọn họ! Mặc kệ là giết lưu dân, hay là bị lưu dân trộm đồ, cuối cùng bị ép buộc phải để lại lương thực, đều sẽ khiến bọn họ đối mặt với sự chỉ trích của bổn gia! Tiền đồ chính trị của Vương Trác hắn sẽ ảm

đạm mất đi ánh sáng — ngay cả lưu dân tầm thường cũng xử lý không xong,

còn có thể trông cậy hắn gánh vác đại sự trị quốc cứu dân gì chứ?



Vương Trác nhìn Trần Dung, thi lễ, nói: “Thỉnh A Dung tiến đến, bá phụ là

muốn giáp mặt tạ lỗi. A Dung, bá phụ tự phụ có thanh danh, ngay cả một
Trần Dung cười cười, nàng không cần quay đầu, cũng biết

Vương Trác còn đang chú ý động tĩnh bên này, lập tức cất cao giọng,

nghiêm túc nói: “Nếu Thất ni cô không tin, vì sao không sai người đến

hỏi thôn dân ở phụ cận? Hoặc cũng có thể hỏi lưu dân đi ở phía trước, sẽ biết rõ lời của ta có thật hay không.”



Vương Hàm Duẫn hừ một tiếng, liếc mắt xem thường, nói: “Ta mới lười đến hỏi đám dân đen này.”



Nàng ta chuyển mắt, nhìn thấy xe ngựa Trần Dung chạy về phía sau, lại nói:

“Này, không phải là ngươi muốn đi hỏi đó chứ? Hì hì, ta nói A Dung nha,

ngươi chỉ là một nữ tử, quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn nhận thanh danh bác học, về sau làm quan xuất sĩ sao?” Nàng ta nói tới đây, khanh khách nở nụ cười.



Trần Dung không để ý đến nàng ta.



Nàng chỉ vội vàng giục xe ngựa, đi tới giữa đội ngũ. Sau khi đến chỗ người

của Trần thị, Trần Dung nghiêm túc nói: “Từ giờ trở đi, nếu các ngươi

nhìn thấy nguồn nước, cần phải nhớ rõ dừng lại, đến khi đổ đầy hết nước

vào tất cả thùng, chậu thì mới có thể lên đường. Mặt khác, tất cả mọi

người không được rửa mặt, trừ phi cực khát, không thể dùng hết nước

trong hành lý!”



Lời này vừa nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau. Qua một hồi lâu, bọn họ mới đáp: “Vâng.”



Trần Dung trở lại trong xe ngựa, nàng nhìn chằm chằm bầu không phía trước có vẻ mông lung, ló đầu ra, lại dặn dò: “Bình ẩu, người sai người đem vải

vóc nhúng nước ướt sũng rồi đặt lên xe ngựa cho ta.”



Lần này, mọi

người càng giật mình. Bọn họ lúng ta lúng túng sau một lúc lâu, mới nặng nề đáp ứng Trần Dung. Nhìn rèm xe kéo xuống, Bình ẩu quay sang phía

Thượng tẩu, thấp giọng nói: “Nữ lang làm sao vậy? Khiến mọi người kinh

ngạc như thế?”



Thượng tẩu lắc lắc đầu. Lão lại nhìn mọi người đang

vây quanh, nhẹ giọng trả lời: “Lần này cử chỉ của nữ lang thật quái dị,

các ngươi bí mật nghe theo là được rồi, nhớ rõ đừng nói ra ngoài.”



“Đúng đúng.”



“Nên như thế.”