Mị Công Khanh

Chương 130 : Trở lại Kiến Khang

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Đảo mắt một tháng trôi qua.



Dọc theo đường đi, năm trăm hộ vệ

xốc vác phía trước cũng đủ để dọa lui đạo tặc nhỏ lẻ. Vì thế, đoàn người vô kinh vô hiểm đi qua, trong nháy mắt, Kiến Khang đã ở trong tầm nhìn.



Từng bước đến gần phạm vi thành Kiến Khang, toàn bộ không khí hoàn toàn khác biệt so với trước kia.



Một đội lại một đội đệ tử hoa phục giục ngựa mà đến, dù là nơi núi rừng hay là nơi bãi đất hoang vu, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng hát vang.



Một khắc sau, Trần Dung đã có thể nghe thấy trong thành truyền đến tiếng cười vui cùng sanh nhạc.



Ngay khi nàng đang nhìn ngắm xung quanh, một đội đệ tử hoa phục cưỡi ngựa

phóng đến, bọn họ một bên thét to, một bên vung roi ngựa. Roi ngựa kia

quất vào trong không khí, phát ra từng tiếng rung động.



Mười mấy đệ tử hoa phục trong nháy mắt đã vọt tới bên cạnh đoàn xe.



Đúng lúc này, một thiếu niên xinh đẹp kêu lên: “Dừng lại, dừng lại.”



Giọng nói này?



Trần Dung chuyển mắt nhìn lại, quả nhiên, thiếu niên này mày liễu mắt hạnh,

da thịt trắng nõn, không có hầu kết, làm sao là một thiếu niên cho được? Rõ ràng là nữ lang cải trang.



Lại vừa ngắm nhìn, Trần Dung phát hiện năm sáu người vây quanh bên cạnh thiếu niên này, hóa ra đều là nữ lang cải trang thành.



Sau khi nữ lang cầm đầu kia chặn đội ngựa, nghiêng đầu đánh giá mọi người trong đoàn xe.



Liếc mắt qua lại, nàng ta đột nhiên vung roi ngựa, hướng tới một hộ vệ cao giọng quát: “Ngươi, quay đầu lại!”



Hộ vệ kia nghe vậy, nhíu nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía nàng.



Nữ lang kia liếc nhìn hắn một cái, trên mặt toát ra một chút thần sắc thất vọng, roi ngựa trong tay nàng ta vung thật mạnh trong không khí phát ra từng tiếng “vun vút”, nàng ta buồn bực kêu lên: “Hơn mấy trăm trượng

phu, người người khí phách hiên ngang, lại không có một ai là mĩ thiếu

niên. Hừ, nếu không đẹp, các ngươi kiêu ngạo cái gì chứ?”



Lời
rỡ, đôi mắt nhỏ híp thành một đường, bà nói với vẻ khoái hoạt: “Nữ lang, phụ huynh của người đang ở thành Kiến Khang đó. Vài năm không gặp, cũng không biết hiện tại bọn họ có mạnh khỏe hay không?”



Trần Dung

nâng mắt nhìn Bình ẩu, nhìn nét mặt già nua bà mà tươi cười nở hoa, môi

Trần Dung giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.



Lúc này, đoàn xe bắt đầu vào thành.



Dù là Bình ẩu hay là Trần Dung đều không nói chuyện, bắt đầu chuyên chú nhìn ngắm trong thành.



Không chỉ là các nàng, một khắc khi phóng cờ và dấu hiệu lên, khí thế của hộ

vệ Vương gia đột nhiên biến đổi. Đến lúc này, trên mặt mỗi người đều

mang theo tươi cười ôn hòa xa cách, lưng thẳng, tay nắm roi ngựa, tư thế cưỡi ngựa đều trở nên tiêu chuẩn thống nhất, trở nên trang nghiêm lộ ra vẻ tao nhã.



Lúc này mọi hộ vệ đều lộ ra một loại kiêu ngạo phát ra từ trong khung, còn có sự nho nhã trải qua nhiều năm huấn luyện mới

có được. Giờ khắc này, năm trăm hộ vệ, mỗi người đều có một loại phong

phạm của nho tướng.



Nhìn bọn họ, Bình ẩu rụt đầu rụt cổ, hâm mộ

thì thào lẩm bẩm: “Thế nhân đều nói, thà làm phó dịch Vương gia, không

làm thần tử của đế vương. Phó dịch Vương gia chính là nói bọn họ đó.” Bà dùng ánh mắt xa lạ, tràn ngập kính sợ nhìn đám hộ vệ Vương gia, dường

như lúc này mới phát hiện, nhóm hán tử cùng bà ở chung hơn một tháng vẫn ôn hòa tùy ý lại là người có thân phận bất phàm như thế.



Khi

nhóm hộ vệ bắt đầu tiến vào thành Kiến Khang, gần như là đột nhiên,

tiếng kêu la, cười đùa mừng rỡ như điên truyền đến. Đây là tiếng kêu của các thiếu nữ, các nàng ùa ra từ trong đám người, như hồng thủy dũng

mãnh hướng về phía xe ngựa của Vương Hoằng mà thét chói tai: “Thất lang, Thất lang, là Thất lang đã trở lại.”



“Thất lang rất không thú vị, vừa đi thì lại lâu như vậy.”



“Thất lang, chàng không ở đây, vào đông lạnh lẽo thấu xương, mùa xuân cũng không còn cảnh đẹp.”



“Thất lang Thất lang, vì sao giấu giếm không ra mặt?”



Trong tiếng hoan hô, hò hét, mười hộ vệ Vương gia xoay người xuống ngựa, hình thành vòng tròn che chắn bên ngoài xe ngựa của Vương Hoằng.