Mị Công Khanh

Chương 131 : Gặp lại thân nhân ở Kiến Khang

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Cùng lúc đó, Vương Hoằng vén rèm xe lên, khuôn mặt tuấn dật thanh hoa của chàng xuất hiện trước mặt mọi người.



Trong chớp mắt khi gương mặt của chàng vừa ló ra, chỉ nghe ‘tiếng vang mãnh

liệt, cũng là chúng nữ thuận tay cầm lấy vật bên cạnh mình, có khi là

túi hương, có khi là một nhánh cây, có khi là khăn tay. Trong phút chốc, trăm thứ bay tới, không đầu không đuôi ném về phía Vương Hoằng.



Đúng lúc này, chúng hộ vệ nhất tề tiến lên, đầu ngẩng cao. Tức thì, nhánh

cây khăn tay túi hương đều như mưa rơi nện ở trên người bọn họ…… Xem

động tác của những người này chỉnh tề có trật tự, dù là bị ném trước hay ném sau đều là vẻ mặt thản nhiên, xem ra đã trải qua quá nhiều lần.



Trần Dung nhìn đến đây, lại cười. Nàng chuyển sang Thượng tẩu, cất giọng trong trẻo: “Tẩu, chúng ta đi trước đi.”



“Vâng.” Thượng tẩu lên tiếng, giục ngựa gia tốc.



Đúng lúc này, một hộ vệ bên cạnh xe ngựa của Vương Hoằng đi tới, đứng bên

ngoài xe ngựa của Trần Dung, đưa cho nàng một túi hương, nói: “Trần thị A Dung, đây là lang quân nhà ta tặng cho người.”



Túi hương này

thật sự quen mắt, đúng rồi, lần trước chàng cũng lấy thứ này đưa cho

nàng. Nhìn nó, Trần Dung chậm rãi cười, giọng nàng trả lời có chút khàn

khàn: “Không cần.”



Lời của nàng vừa dứt, hộ vệ kia cũng cười nhẹ ra tiếng: “Nữ lang nên biết, lang quân nhà ta đưa gì đó, vẫn nên nhận

lấy sẽ tốt hơn…… Nữ lang, người ngẫm lại rồi hẵng quyết định.”



Trần Dung nhíu mày. Một lát sau, nàng vươn tay nhỏ bé trắng nõn, tiếp nhận túi hương kia thu vào trong tay áo.



Hộ vệ kia thấy vậy thì vừa lòng lui ra. Chỉ chốc lát, hắn đi đến bên cạnh

xe ngựa của Vương Hoằng, thấp giọng bẩm: “Nữ lang thu nhận rồi.”



“Thu nhận rồi ư?” Giọng nói tao nhã của Vương Hoằng mang theo ý cười: “Lui ra đi.”



“Vâng.”



Đám người Trần Dung đi đường nhỏ, tốc độ rất nhanh, sau khi Trần Dung nghe

ngóng liền biết, nếu không có thêm việc gì đột xuất, đám người Trần Công Nhương một tháng sau mới có thể đến Kiến Khang.



Trần Công

Nhương không ở đây, Trần Dung nên tìm kiếm nơi trú ngụ. Sau khi do dự

một lát, xe ngựa của nàng đã chạy tới Trần thị ở Kiến Khang. Trần thị ở

Kiến Khang đó là Trần thị ở Toánh Xuyên dời đến.



Họ Trần là thế

gia công khanh trăm năm, trong thời đại này cũng là phủ đệ nhà cao cửa

rộng đứng trong hàng đầu. Mà mọi vinh dự đều bắt nguồn từ Trần thị ở

Toánh Xuyên.



Khi xe ngựa tiến vào, Bình ẩu có chút khiếp đảm, bà nhìn ngắm bên ngoài, lại nhìn nhìn Trần Dung, nhịn không được hỏi: “Nữ

lang, Trần Công Nhương không ở đây, chúng ta liều lĩnh cầu kiến như thế, có thỏa đáng không?”



Trần Dung rũ hai mắt, một hồi lâu, nàng nhẹ giọng trả lời: “Đi La Hạng.”



“La Hạng?” Bình ẩu kinh ngạc nhìn về phía Trần Dung, kêu lên: “Vì sao?”



Trần Dung rũ hai mắt, chậm rãi nói: “Thất lang nói phụ huynh ta ở đó.” Tin

tức này không phải Thất lang nói, là hai kiếp làm người nên nàng đã sớm

biết……



Tuy rằng nàng không muốn đầu nhập vào Trần thị Toánh

Xuyên, cũng không muốn đi La Hạng, nàng muốn trọ ở một khách điếm. Nhưng nếu thật sự trú ngụ ở khách điếm, về sau mọi người biết khẳng định sẽ

nói nàng không hiểu chuyện, rõ ràng có bổn gia ở đây, lại không chịu đến bái kiến gia nhập…… Nàng đầu phục, người ta thu hay không thu nhận nàng là một chuyện, nhưng nếu ngay từ đầu nàng không đến đó, trong thời đại

này, rất khó để không bị người ta lên án.



Bình ẩu kêu lên vui

mừng: “Nữ lang, nữ lang, người là nói, người biết lang chủ và lang quân ở đâu sao? Ai a, chuyện tốt như thế, vì sao không còn sớm nói cho chúng

nô biết?” Vừa kêu, bà vừa ló đầu ra, lớn tiếng nói chuyện với đám người

Thượng tẩu ở bên ngoài: “Nhanh đi La Hạng, nữ lang nói, lang chủ và lang quân ở nơi đó.”



Một câu thốt ra, tiếng hoan hô vang lên. Chúng

phó đồng thời cười đùa, Thượng tẩu lại cười ha hả. Lúc này tiếng cười

đặc biệt vang dội, trong một khắc, chúng phó từ lúc di chuyển về phía
Phụ nhân kia liếc nhìn Trần Dung một cái, chuyển sang Đại huynh, nói với vẻ không hài lòng: “Chỉ là một muội tử thứ xuất, đáng để vui mừng như vậy

sao? Còn gọi tất cả chúng ta đi ra.” Dứt lời, ả xoay vòng eo mập mạp, tự trở về phòng.



Ả vừa đi, một nam hài béo mập mông tròn lon ton

chạy tới, vừa nhìn Trần Dung làm mặt quỷ, vừa gọi ‘Mẫu thân, mẫu thân’

rồi chạy theo.



Đại huynh tức giận khiến mặt đỏ bừng, hắn đang

muốn mở miệng, Trần Dung kéo kéo ống tay áo của hắn, khẽ nói: “Đại

huynh, không sao đâu.”



Đại huynh quay đầu, hắn đối mặt với hai

tròng mắt trong suốt bình thản của Trần Dung, nói với giọng áy náy: “A

dung, Đại huynh vô năng.”



Trần Dung cười, nhìn thẳng hắn, ngữ khí nhẹ nhàng: “Đại huynh, thật sự không sao mà.”



Tẩu tử này, kiếp trước nàng đã gặp qua, có điều lần đó ả đến là khi biết

nàng đã gả cho một đại tướng quân, cố ý tìm tới cửa báo tang …… Ước

chừng vào mùa hè sang năm Đại huynh của nàng sẽ nhiễm bệnh truyền nhiễm

mà chết. Cũng nhờ một lần kia, nàng mới nhận ra sự thô bạo và không biết xấu hổ của người tẩu tử này. Ngay lúc đó ả đòi tiền không thành lại

biết Trần Dung không được sủng, ngay cả tỳ nữ bên cạnh cũng dám bắt nạt, vì thế trước mặt mọi người chửi ầm lên, lời lẽ vũ nhục, ác độc, làm

nàng không còn chốn nào dung thân, khiến Trần Dung sau khi trọng sinh

nhớ đến luôn muốn nguyện ý xa lánh.



Lúc này, một phụ nhân thấp bé tầm 17 18 tuổi tiến đến, nàng ta nhìn Trần Dung cười rụt rè rồi gọi: “A Dung.”



Trần Dung chuyển mắt sang nhìn Đại huynh.



Đại huynh ha hả cười, chỉ vào phụ nhân này nói: “Muội tử, đây là Như phu

nhân của Đại huynh, tên là A Cô, tính tình của nàng rất tốt, muội có gì

không hiểu thì có thể hỏi thăm nàng.”



Trần Dung cười, gọi phụ nhân kia một tiếng, rồi nói với Đại huynh: “Đại huynh, chờ ta một chút.”



Đại huynh ngẩn ra, Trần Dung cất bước đi về phía Thượng tẩu, tới bên cạnh

lão, nàng thấp giọng nói: “Tẩu, đi tìm tòi gần đây có tiểu viện nào có

thể thuê để ở hay không.”



Thượng tẩu khó hiểu nhìn về phía Trần

Dung, lão nhìn Trần gia Đại huynh đứng ở bậc thang đang yêu thương vui

mừng nhìn Trần Dung, thấp giọng khuyên nhủ: “Nữ lang cần gì như vậy,

lang quân rất đau sủng người mà.”



Trần Dung cười, nàng lắc đầu,

nhẹ giọng nói: “Chỉ cần tìm xung quanh, không được vượt quá năm trăm

bước…… Tẩu, ngươi không biết tẩu tử này của ta đâu, ở chung một chỗ với

ả, chỉ sợ ngay cả Trần Công Nhương cũng không nguyện ý để cho ta diện

kiến bệ hạ.”



Trong thời đại tự cho là thanh hoa, cực đoan khinh

thường tục vật, chú ý mặt mũi này, tẩu tử chanh chua của nàng chỉ cần

bộc lộ bản tính một lần, chỉ sợ đám kẻ sĩ sẽ đối với một nhà bọn họ kính nhi viễn chi.



Cả đời này của nàng đã không có khả năng dựa vào

một nam nhân tốt, trải qua những ngày tháng hạnh phúc. Nếu hết thảy chỉ

có thể dựa vào chính mình, như vậy về sau con đường phải đi ra sao, nàng đều phải chuẩn bị cho thật tốt.



Nhìn thấy Thượng tẩu còn đang

do dự, Trần Dung khẽ nói: “Ngơ ngác ở đó làm gì, ta sẽ lặng lẽ nói cho

Đại huynh chuyện ta sẽ diện kiến bệ hạ. Hẳn huynh ấy nghe thấy như vậy,

cũng nguyện ý để ta tách ra ở riêng thôi.”



Dừng một chút, nàng

còn nói thêm: “Trần Công Nhương vừa đến, ta sẽ tới ở chung với nhà bọn

họ, ngươi thuê phòng chú ý một chút, không thể thuê quá lâu.”



Thượng tẩu ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Vâng.”



Mà lúc này, Đại huynh đã đi nhanh về phía Trần Dung.