Mị Công Khanh

Chương 132 : Trần Dung quyết đoán tuyệt tình

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Đại huynh gọi: “A Dung, mau mau vào nhà đi.”



Trần Dung lên tiếng, quay đầu lại. Ở phía sau nàng, chúng phó đồng thời thi lễ, kêu: “Nô gặp qua lang quân.”



Đại huynh ha hả cười, hắn thân thiết nhìn đám hạ nhân đã đi theo lão gia,

nhìn nhìn, hốc mắt hắn hơi đỏ hồng, giọng cũng có chút khàn khàn.



Sau khi dùng tay áo lau mắt, Đại huynh khẽ nói: “Các ngươi cũng mau mau vào nhà đi, từ Bình thành đến đây, đâu chỉ là ngàn dặm? A Dung đáng thương

của ta nếu không phải nhờ các ngươi che chở nhất định sẽ không thể bình

an đến nơi. Vào đi vào đi.”



Chúng phó đồng thời lên tiếng đáp ứng, đi theo phía sau Trần Dung vào trong phòng.



Bọn họ vừa đi, Như phu nhân A Cô của Trần gia Đại huynh cũng nhanh chóng đuổi theo.



Nhìn đội ngũ lớn với hơn mười hạ nhân, sáu chiếc xe ngựa, Trần gia Đại tẩu

vẫn giả bộ trấn định hướng tới một tỳ nữ phất phất tay, lặng lẽ nói:

“Ngươi chạy đi xem xét, nhìn xem kia trong xe ngựa chứa cái gì.”



“Vâng.”



“Nhớ rõ xem cẩn thận chút.”



“Vâng.”



Tỳ nữ kia rời đi, Trần gia Đại tẩu dời tháp đến bên vách tường phía đông, nghiêng tai lắng nghe.



Một tiếng khóc vang lên, ở phía đông trong phòng truyền đến giọng nói thân

thiết của Đại huynh: “A Dung, sao muội lại tới được đây? Nghe nói thành

Lạc Dương đã bị người Hồ thiêu đốt, Bình thành thì sao? Bình thành không có việc gì chứ?”



Trần Dung trả lời, giọng nói trong suốt có sự

mềm mại trời sinh: “Chúng ta là theo đoàn xe Vương thị rời khỏi Bình

thành, ở Nam Dương ngây người mấy tháng, lần này lại theo đoàn xe Lang

Gia Vương thị đến Kiến Khang.”



Nghe đến đó, Trần gia Đại tẩu thì thào nói: “Lang Gia Vương thị?” Trong giọng có sự hâm mộ. Đảo mắt ả lại phất phất tay, gọi đến một tỳ nữ khác rồi nói: “Ngươi tìm cách thân cận với đám người phương bắc dã man này, xem bọn họ có qua lại gần gũi với

Lang Gia Vương thị hay không.” Thứ muội này của trượng phu, tuy rằng

thân phận không tốt nhưng diện mạo lại rất mê người, một nữ lang mồ côi

ngàn dặm bôn ba, cũng không biết có phát sinh chuyện gì hay không?



Nghĩ đến đây, Trần gia Đại tẩu đột nhiên có chút hối hận, vừa rồi khi nữ

lang này vào cửa, ả hẳn nên thân thiện một chút, dù thế nào, cũng phải

thăm dò chi tiết rồi mới ra oai phủ đầu.



Trong lúc Trần gia Đại

tẩu đang nói thầm, tỳ nữ lúc trước chạy tới, nàng ta bất mãn bẩm báo:

“Không có cái gì cả. Thật là, có ba chiếc xe ngựa hoàn toàn trống rỗng.”



Nghe đến đó, Trần gia Đại tẩu sầm mặt.



Chỉ chốc lát, tỳ nữ lúc sau chạy tới, nàng ta dựa sát vào, nhẹ nhàng nói:

“Đã hỏi đám hạ nhân, bọn họ đều nói năng hàm hồ …… Theo nô tỳ thấy, với

thân phận của bọn họ, làm sao có thể tiếp xúc được với quý nhân như

thế?”



Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Trần gia Đại tẩu hoàn toàn trầm xuống.



Ả đứng lên, uống éo vòng eo mập mạp, đi ra cửa phòng.


Thượng tẩu nhảy xuống xe ngựa, nói: “Nữ lang, hết rồi.”



Trần Dung gật đầu.



Lúc này, Bình ẩu đã chỉ vào một thùng gỗ, cười toe toét đến nửa ngày. Trong thùng gỗ kia châu quang lóng lánh, có cả ánh vàng, bên trong rõ ràng

chứa đầy vàng ngọc châu báu!



Bình ẩu thở gấp, vỗ ngực không dám tin hỏi: “Chỗ này từ đâu mà có vậy?”



Thượng tẩu ha hả cười nói: “Tất nhiên là dùng ba chiếc xe lương thực đổi lấy.” Lúc này trở lại Kiến Khang chỉ có vài thế gia đại phủ khiến Nam Dương

vương kiêng kị mà thôi. Những người bị bắt lưu lại đối với lương thực có thể bảo toàn tính mạng vẫn có nhu cầu cấp bách. Khi Thượng tẩu đem bán, giá lương thực đã tăng tới nửa đấu một mảnh vàng lá, mà đây vẫn chưa

phải giá chót! Bởi vậy, chỉ trong vòng vài canh giờ ngắn ngủi, Thượng

tẩu đã dùng ba chiếc xe ngựa đổi được nhiều vàng bạc châu báu như thế.



Bình ẩu nghe xong lời giải thích, hai mắt cười đến híp thành một đường, bà

hướng tới phía đông quỳ xuống, thì thào cảm tạ quỷ thần một phen, sau đó đứng lên nhìn Trần Dung vui tươi hớn hở nói: “Nhiều châu báu như thế,

đủ cho chúng ta mua ba mươi chiếc xe lương thực rồi.”



Thượng tẩu ở một bên cười nói: “Không, ba mươi xe lương thực là giá trước kia của

Nam Dương, lão nô đã hỏi, Kiến Khang này sản vật phong phú, giá lương

thực vô cùng thấp. Lão nô đánh giá, số tiền này muốn đổi ba trăm xe

lương thực cũng được.”



Đảo mắt, lão lại bất mãn nói thầm: “Cũng

chỉ có giá lương thực là rẻ, sân viện nhỏ thế này ở thành Nam Dương, giá chỉ bằng một phần mười thôi.”



Bên cạnh lão, Bình ẩu sợ hãi ca

thán liên tục: “Ba trăm xe lương thực ư? Trời ạ, nữ lang, ba trăm xe

lương thực thì chúng ta đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa đều ăn không hết mà.”



Trần Dung cười cười, thấp giọng nói: “Không phải, nơi này

ăn mặc tiêu dùng đều đắt đỏ hơn thành Nam Dương. Số châu báu này cũng

chỉ đủ cho chúng ta dùng hết đời này thôi.”



Bình ẩu vội vàng tiếp lời: “Vậy cũng đủ rồi.”



Trần Dung cong khóe miệng, nói: “Đêm đã khuya, Bình ẩu, Thượng tẩu, các

ngươi nên để ý, nhớ kỹ chỉ để lại mười thùng, năm thùng lưu trữ cho gia

dụng, năm thùng thì cất vào kho, còn lại đều phải chôn giấu kín.”



“Vâng.”



Trần Dung lấy cuộc sách lụa ghi rõ việc đoạn tuyệt quan hệ ra, đưa nó cho Bình ẩu, nói: “Cất thứ này cho kỹ.”



“Vâng.”



Bình ẩu thu hồi, đột nhiên thở dài: “Nữ lang làm như vậy cũng quá vô tình, rất vội vàng rồi.”



Vội vàng ư? Nàng cùng với Đại tẩu kia đã quen biết hai đời, làm sao có thể

nói là vội vàng? Về phần vô tình? Trần Dung chậm rãi cười, thấp giọng

nói: “Thứ ta có được vốn không nhiều lắm, ẩu, đã đến mức này, ta sẽ

không cho phép bất luận kẻ nào phá hỏng!”



Bình ẩu không hiểu, Thượng tẩu cũng không hiểu.



Trần Dung không muốn giải thích với bọn họ, nàng xoay người, lẳng lặng hướng tới tẩm phòng của mình.